Y ĐỨC LÀ GÌ ? Y ĐỨC LÀ CHẨN ĐOÁN ĐÚNG VÀ ĐIỀU TRỊ TỐT CHO BỆNH NHÂN

Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

Nội Tiết

Tốt nghiệp nội tiết, nói cho vui vậy thui, chứ học xong mà vẫn chưa nắm được gì hết.Do bọn mình quá tệ hay thầy cô yêu cầu quá cao, mà hai tuần ở đây chưa ngày nào làm thầy cô vừa lòng, làm cái gì thầy cô cũng lắc đầu hết.
Kết thúc bằng việc thi, không phải chỉ riêng lần này mà lần thi xong chả bao giờ mình thấy an tâm cho đến lúc thấy điểm được dán lên. Mình luôn tìm kiếm sự hòan hảo trong khi bản thân mình không đủ khả năng làm chuyện đó, sao lúc đi lâm sàng cùng với các anh,làm gì cũng tự tin, nhưng lúc đối diện với họ trong kì thi mình như một” con gà”; gà hết sức,sự tự tin cứ biến mất đâu đó, làm cái gì cũng lúng ta lung túng.Do mình kh nắm vững cái mình học hay do mình.....Now mới hiểu cũng trình độ như nhau nhưng có người là nội trú người kh, cũng được đào tạo như nhau nhưng có người ra làm thầy có người chỉ là thợ.
Có một điều làm mình thấy vui là , thi xong sau khi bị la, có những lúc cứ đứng đơ ra vì không kiếm được câu trả lời, nhưng vui mình luôn học thêm được nhiều điều.Sáng nay bị mắng đúng, những gì mình nhận được thật đáng giá.
Sau hè, nhào vô nội tiết, hơi cực, năm 3 chỉ dừng lại đặt vấn đề, đến cái khoa này đi từ biện luận lâm sàng đến cls, ôm luôn phần điều trị( đuối gần chết, học thuốc mà kh nắm vững cơ chế tác dụng cũng quên sạch sau khi học, học từ gốc lên chứ ai học từ ngọn đi xuống).Hai tuần mà cứ tưởng là hai năm, nhiều kiến thức được nạp vào đầu quá.Hic,năm 3 chỉ là “ pre-medical student” , năm 4 tiến thêm bước nữa “ medical student”.
Hai tuần mà có nhiều cái không thể quên:
Đầu tiên, cái ngày trình bệnh với anh Thắng, buồn kh thể tả, thấy mình sao kém thế, thấy kiến thức của mình như một cuộn chỉ rối, mình chưa biết cách sắp xếp biết cách tổng hợp.Cái ngày hôm đó là một ngày không thể quên, cái đầu nhức kinh khủng, lúc đang trình bệnh phát hiện ra mình chỉ là một cái máy ghi nhận thông tin , nhưng chưa biết cách xử lý thông tin; shock ; tự hỏi mình vậy nguyên cái năm 3 cày dưới cấp cứu, đi lâm sàng rất siêng năng, nhưng cuối cùng mình gặt hái được gì cho bản thân; Uh,kh được gì cả, ngoài mới kiến thức lộn xộn trong đầu mình.Ngày đó sao kĩ năng hỏi và thăm khám tuy chưa tốt nhưng cũng kh tệ như now.Mình không tập trung cho việc học hay vì mới bắt đi lâm sàng trở lại nên mình thờ ơ với nó; lúc đó tự nhiên đơ ra, không có phản xạ gì với những câu hỏi anh đặt ra cho mình, lúc đó nhìn anh với khuôn mặt thất thần. Không la, không mắng nhưng những câu anh nói sau khi kết thúc buổi trình bệnh làm mình thấy đau lắm, lúc đó thấy nản ghê gớm.Sẽ nhớ mãi cái ngày tệ hại hôm đó, sẽ nhớ mãi những cái sai mà a đã chỉ ra, sẽ không bao giờ quên cái ngày mình nhận ra mình kém cỏi thế nào.
Thứ hai, gặp một BN khá trẻ, người này làm đạo diễn hay biên tập viên gì đó( không để ý lắm); nhưng những gì người ấy nói mình sẽ ghi nhớ, xem nó như một lời nhắc nhở cho bản thân. BN ấy nói với mình và Khoa :
“Now các bạn còn đang đi học, các bạn còn tình cảm , còn quan tâm đến người bệnh như người nhà; nhưng sau này ra trường rùi, cao quý rùi, liệu các bạn còn được như ngày hôm nay kh?” chỉ nhìn người ấy và hai đứa nhìn nhau, câu trả lời sẽ là thời gian.
“ Mình đi khám ở bv… họ chỉ hỏi rùi cho thuốc về uống, kết quả now là mình đang nằm ở đây, vài ngày trước đó tưởng là đi luôn rùi, nếu bác sĩ có cái tâm thì sẽ quan tâm sức khỏe đến người bệnh như quan tâm đến sức khỏe của mình, của người thân mình, sẽ không qua loa trong việc khám chữa bệnh, mình nói vậy đúng không?” hai đứa tiếp tục nhìn người ấy và nhìn nhau, biết nói gì now; giải thích thì bị cho là ngụy biện, im lặng thì họ nghĩ mình đồng ý; có những trường hợp bs khám không kĩ bỏ sót bệnh, nhưng cũng có những trường hợp Bn nóng vội chạy hết bệnh viện này đến bv khác, tự ý không làm theo lời dặn dò của bác sĩ.Nhưng nếu mình học tốt và tạo được niềm tin cho người bệnh thì cả hai trường hợp trên sẽ không xảy ra, cuối cùng người sai vẫn là….không biết nữa.
“ mình thấy các bạn nói chuyện với bn rất là lịch sự nhẹ nhàng ân cần, nhưng kh hiểu sao nhiều bác sĩ mắng Bn như mắng con, nói chuyện với Bn như thể đang nói chuyện với những người dưới mình; người ta nói lương y như từ mẫu đúng không, nhưng được mấy người trong ngành các bạn hiểu được điều đó” , lúc đó hai đứa tiếp tục nhìn nhau và nhìn người ấy vẫn không nói một lời nào.Hình như Bn này quá bất mãn với ngành y tế, nên họ khắt khe trong cái nhìn dành cho những người thầy thuốc.
Khi người ta gọi mình là “bác” thì mình phải làm sao cho xứng với cách gọi đó, không chỉ là chuyên môn mà còn cả cách ứng xử - nghệ thuật sống, cái này thì phải học.
Thứ ba, mấy hôm nay nản vì nghĩ cách học của mình sẽ không đi đến đâu, sẽ không giúp ích được gì nhiều.Nhưng sau buổi thi hôm nay thì , mới thấy là mình đang đi đúng, có thể những gì mình học hiện h chưa ứng dụng được, nhưng sau này ra trường rùi, tự mình đối diện với BN, chỉ một mình không có thầy cô bạn bè bên cạnh thì mình sẽ không gặp lúng túng.Cách học của mình đúng và hay, nó là cái cách mà anh Nam ngày đó lúc là sv kh biết, sau này ra trường khi chạm phải thất bại, trả giá đắt thì anh mới nhận ra, mình nhạy hơn a là đã thấy điều đó, việc now là mình có cố gắng làm tốt hay không?Và khi đã cố gắng hết mức rùi mà mình không đạt được cái mình muốn thì khả năng của mình chỉ đến mức đó.
PS:
kaka biết cách tiêm insulin cho bn rùi nhưng còn nhiều cái phải học, chắc sẽ qua nội tiết CR một ngày để tìm hiểu về cách tiêm, mấy cái ống tiêm, mấy cái máy thử đường huyết; sau này pakon hỏi còn biết trả lời, có ra nghề thấy người dưới làm sai còn biết họ sai chỗ nào.
Vẽ lên vỏ trứng, dạo này buồn là lôi chúng ra vẽ, kh biết hết năm nay trong tay mình sẽ có bao nhiêu trái trứng được vẽ đây.