Y ĐỨC LÀ GÌ ? Y ĐỨC LÀ CHẨN ĐOÁN ĐÚNG VÀ ĐIỀU TRỊ TỐT CHO BỆNH NHÂN

Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011

Thầy Nguyễn Duy Phong ^.^

Năm 2 ,nó được nghe kể về một người Thầy và sự tích bài ca con muỗi. Hihi, nghe nói, mùa hè xanh năm nào người Thầy ấy cũng tham gia, và kể sự tích con muỗi ^.^ .Nó thấy các anh chị,ai cũng kể về Thầy với tất cả sự kính trọng yêu thương ,rất nhiều tình cảm dành cho Thầy ^.^, nó ao ước được gặp Thầy - người được mệnh danh là " anh hùng " trong tâm thức của rất nhiều thế hệ sinh viên y dược.

Nó - nay là y5, nó hao hức được đi học Nhiễm để được gặp Thầy - oh, những gì chân thành và thật luôn thật, sáng nay nó được gặp Thầy, được nghe Thầy giảng, nó biết rằng sự ao ước ngày nào đã được đền đáp xứng đáng.

Tại khoa Việt -Anh....

Hình ảnh đầu tiên về Thầy , qua cuộc đối thoại giữa Thầy và cô kĩ thuật viên phòng xét nghiệm

Thầy : " Chị cho em mượn mấy cây bút ,em giảng bài cho sinh viên.Hai tuần nữa em đi Nga, cũng như mọi khi chị thấy cái lam nào kh dùng đến nữa, thấy chật chỗ, chị cho em, em đi theo "

oh, nó ngạc nhiên lắm, nó kh ngờ Thầy với cương vị một phó giáo sư, Thầy nói chuyện rất trìu mến, rất tình cảm ,không tỏ ra mình là kẻ bề trên, kẻ học cao, học vị nhiều với người khác .Đó là điều mà nó ít khi thấy ở những người có cái học vị là tiến sĩ, là giáo sư, ngay cả những người chỉ đơn thuần là bác sĩ mà trong cái cách họ nói chuyện với điều dưỡng, với kĩ thuật viên đã có chút gì là tự cho mình cao hơn người. Thầy làm nó bất ngờ.

Hình ảnh thứ hai về Thầy, qua cuộc nói chuyện giữa Thầy và anh bác sĩ chuyên tu ( xét về tuổi lớn hơn Thầy ):

Anh bs " Thầy cho em hỏi, kết quả xét nghiệm này là như thế nào "

Thầy " dạ, là như thế này ..."

Nó bất ngờ lần thứ 2, nó chưa bao giờ, nghe thầy cô nó,ngay cả những giảng viên trẻ xưng hô như thế với những học viên lớn tuổi hơn mình.

Hình ảnh thứ 3 về Thầy , Thầy và sinh viên, thích cái cách Thầy giảng bài cho sv, dễ hiểu, ngắn gọn và xúc tích, Thầy hướng dẫn sinh viên đến đúng nơi cần đến, đưa ra một chỉ dẫn ,nhưng không dắt tay ,mà để tự đi ^.^ .Thầy không la mắng hay nói shock mặc dù câu hỏi sv đưa ra rất ngớ ngẩn.Thầy không làm cho sv có cảm giác xa lạ và sợ hãi ^.^ .

Buổi sáng nay, nó học được bài học về KST SR ,bên cạnh đó học được ở Thầy một đức tính đó là " để tôn trọng bản thân mình trước hết là tôn trọng người khác " . Từ Thầy mình nhận thấy, anh học giỏi hay dở, bằng cấp anh cao hay thấp, anh giàu có hay nghèo,những điều đó không phải là cái quyết định một ai đó có được tôn trọng hay không, và những cái đó cũng không phải là cái làm anh cao hơn người khác, đứng trên người khác.Mỗi người một việc, một hoàn cảnh, một vị trí, vì mọi sự so sánh là khập khiễng nên khi nói một ai nói cao hơn ai , đứng trên ai là điều vô lý .Cuộc sống này bình đẳng cho mọi người về sự tôn trọng ,chỉ cần họ không làm điều gì phạm vào đạo đức,chuẩn mực văn hóa.Người ta tôn trọng nhau ở cách cư xử, ở cái nhận thức, trong cuộc sống giữa người với người .

Các anh chị, đồng nghiệp, quý mến Thầy , mình nghĩ không phải vì Thầy là phó giáo sư, vì Thầy giỏi ,mà vì cái cách Thầy ứng xử với mọi người rất thân thiện, hòa đồng.

Với mình Thầy thật sự là một người cao quý ^.^ .

Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2011

G4 - Nổi tiếng một thời

Đọc xong dự án của thầy Vũ dành cho y2, mình nhớ tới nhóm mình, mình đã từng có một nhóm học tập tích cực, nhóm hoạt động đúng 4 tháng và tan rã( vì nhiều lý do).

Nhóm mình chỉ có 4 người, 3 XY, 1 XX.Nhóm học kh giỏi, cũng kh hẳn là khá, nhưng đủ sức để vượt qua những kì thi và có tinh thần thép để trụ lại ở trường y.4 tháng hoạt động với hai mảng khá lớn là : rối loạn điện giải và Toan kiềm; một triệu chứng " Phù".Bài do nhóm soạn khá là kĩ và chi tiết, chia nhau mỗi người một phần, đọc rất là nhiều sách ,sách nào có thể đọc là đọc kh phân biệt ta hay tây, để hiểu và giảng cho nhau nghe, sau đó tóm gọn lại.......ngày đó thật vui, nhớ những ngày học ở lầu 4, và lầu 8.

Cuối cùng vẫn tan rã trong im lặng( kh hề có cãi nhau )
Ngày nhóm tan rã mình chỉ tìm thấy 4 nguyên nhân:

1.Lười biếng( trong nhóm có một tên khá lười, nên làm công việc của nhóm bị chậm, làm đình trệ( lúc đó mọi người đang điên cuồng với thi cử nên cũng dễ bị stress--> bất hòa xảy ra); 3 người còn lại kh lười nhưng đến hè cũng sinh tính lười làm những kế hoạch của nhóm chỉ ở trên giấy tờ).
2.Mỗi người đều ý thức học là cho chính mình, nhưng chưa học được cách vì người khác, tinh thần trách nhiệm và chưa biết cách làm việc nhóm.
3.Đây là cách học tích cực rất tốt, nhưng chiếm nhiều thời gian và yêu cầu đầu tư công sức nhiều, bọn mình mất đi một lượng thời gian khá lớn kh học được bài để đi thi, trắc nghiệm đánh cũng kh kịp, có lẽ thế mà mọi người đều suy nghĩ.........
4.Năng lực của trưởng nhóm bị hạn chế, có lẽ chưa biết cách tổ chức và điều hòa công việc của nhóm.Ngày đó nhóm trưởng mắc thi lại hai môn và đi chơi trong hè , nên làm kế họach học trong hè của nhóm phá sản--> giống như giọt nước tràn ly, nhóm tan rã luôn.

Now, mình biết thêm một lý do nữa là nhóm thiếu sự hướng dẫn của bậc tiền bối.

Hôm nay nhớ về G4.

PS: trưởng nhóm là tớ đấy.

Đêm trực .... thất bại

đêm trực cuối

có cái may mà kh may

không may là

nó lăng xăng

lo tìm bệnh án để trình

nó ghét cái vụ đi trực , sáng hôm sau phải có bệnh án giao ban

nó thích giao ban kiểu anh Thắng

nhưng nó vẫn sợ người lên giao ban kh phải là anh Thắng, mà kh có bệnh án là không được

uh, nó lăng xăng chạy kiếm bệnh, bệnh kh thiếu, nhưng quá sức của nó

xuống phòng sanh thì bị hỏi này hỏi kia, bị gây khó dễ

.......................

cuối cùng nó có một bệnh án mà nó không dám đứng lên trình, ngay cả nó, khi đọc cái bệnh án đó lên, nó thấy rất tệ

trình bệnh vậy ,đâu có hiệu quả gì

là lỗi ở nó

nếu nó bỏ qua những khó chịu đó, nó thức hết đêm dưới phòng sanh thì chắc cũng có bệnh án để trình

nhưng nó lại kh làm vậy

nó muốn làm một bệnh án dẽ dàng mà không cần phải theo dõi

nếu sáng nay nó đủ tự tin, bản lĩnh , thì nó đã chạy xuống nói với chị

nhưng nó sợ giao ban, nó sợ đối diện với cái bệnh án đó

nó sợ ánh mắt của thầy

nó sợ nhiều thứ quá

có lẽ nỗi sợ lớn nhất là chính nó

nó kh đủ tự tin để đọc lên cái bệnh án nó làm

nó kh đủ can đảm để nhìn nhận về đêm trực của nó

sau này nó đi làm , nó đâu có cái quyền lựa chọn giao ban hay không giao ban

sáng nay, nó đã nhận hết lỗi về mình

nó thấy thanh thản, khi nó đưa ra quyết định nó

lần đầu tiên nó đã thắng chính bản thân nó

nhận cái lỗi, chịu trách nhiệm về hành động của mình

nhưng sao nó nước mắt lại chảy

vì đêm hôm qua nó có một mình

nếu là cả nhóm đã không xảy ra chuyện như sáng nay

tại sao chỉ có mình nó phải chịu trách nhiệm về đêm trực

nó thấy thất vọng quá

mọi người sao lại đẩy nó vào cái thế đó

hôm qua nó thấy nó lạc lõng quá chừng

nó thấy nó bơ vơ

:(

cái may là

nó hôm qua ở cấp cứu học được nhiều điều

nó ngồi nghe chị tư vấn cho Bn

nó học được nhiều

ra huyết âm đạo, kh phải là đơn giản, nhiều lúc chẩn đoán dễ dàng, nhiều lúc kh biết máu từ đâu chảy ra

có ở dưới cấp cứu nó mới biết cái bệnh TNTC có nhiều quá, đa dạng luôn.

cấp cứu sản kh bận rộn như nội ngoại, nhưng khi có cấp cứu là đúng nghĩa cấp cứu, nhanh và khẩn trương

cái suy trong nội ngoại còn cứa kịp

cái suy thai trong cấp cứu sản, đôi lúc chỉ biết nó tay chịu

có những lúc sự sống và cái chết chỉ cách nhau một giây

hôm qua nó thấy tim thai em bé đập

thích quá, cái hình thái của thai nhi cũng ngộ ghê luôn

uh, nếu kh phải vì lo kiếm bệnh án trình, n1o nghĩ nó sẽ học  nhiều hơn

anh Thắng nói đúng, đi trực kh phải là để làm bệnh án

mà là quan sát là học hỏi , học từ cái sai cái đúng của người khác

hôm qua mình mới thấy tiếc nuối

mình đã có 6 tuần đi trực kh vướng bận chuyện giao ban

nhưng mình đã kh trực tích cực

vào cho có, cho biết chút rùi về

thậm chí còn chán đi trực

uh

mình thấy mình tệ quá

nếu kh có chuyện sáng nay, chắc mình chưa tỉnh ra

mình trở nên nhút nhát và thiếu can đảm từ lúc nào

bản lĩnh của mình mất đâu rùi

..........................................................................

đêm trực cuối, nó bơ vơ lạc lõng

đêm trực cuối

sáng ra trực đầy nước mắt

một đêm trực kh yên vì bệnh án

một đêm trực mà nó học được nhiều

một đêm trực giúp nó nhận ra , h nó đang như thế nào

Thầy Âu Nhựt Luân

muốn viết một bài về thầy Luân

người thầy mình rất ngưỡng mộ

cái ngày đầu tiên biết thầy

thấy thầy ngồ ngộ sao đó

đầu tiên là cách xưng hô, thầy làm bọn mình shock

thầy cỡ tuổi ba bọn mình

nhưng lúc nào cũng xưng anh với bọn mình

vui lắm

gặp thầy ở bv

trò cứ một hai thưa thầy, dạ thưa thầy

thầy thì cứ " anh nói các em bao nhiêu lần rùi, học vậy ah "

bài đầu tiên thầy giảng là bài sinh lý buồng trứng, kế đến  là sinh lý thụ tinh và thụ thai, cuối cùng là các biện pháp tránh thai

thầy gọi cái bài đó là chuyện tình Romeo và Juliet

thầy cụ thể hóa bài giảng của thầy

nên từng lời thầy nói , kh cần gắn thêm cái cánh, kh cần phải hét thật lớn, kh cần dựng hình lại, mà chúng vẫn thăng hoa, vẫn sinh động và cụ thể, cứ thế đi vào từng cái đầu nhỏ bé, đánh thức những bộ não bên trong ấy tỉnh dậy

học với thầy, kh chỉ được hiểu và nắm vững kiến thức về Sản khoa, mà còn được học phương pháp học, tinh thần học, được thầy truyền cho ngọn lửa đam mê với nghề

học với thầy mới thấy mình là những chú vẹt con, cần phải thức tỉnh cơn mê

quý thầy lắm, ngưỡng mộ thầy :)

Nó trưởng thành hơn từ những đêm trực

Học được 7 tuần

đi trực 6 tuần

nó vẫn chưa đỡ sanh được ca nào

chưa khâu tầng sinh môn một ca nào

đi trực

nó làm gì

kh làm gì nhiều

hỏi sản phụ về thai kì của họ

làm thủ thuật Leopold

khám trong

đọc CTG

và diễn tiến chuyển dạ

chỉ làm nhiêu đó

với một hoặc hai ca

đúng 23h là rời khỏi bv

về nhà

tiếp tục đọc sách

.................
bạn nói, năm nay thấy nó

nhát hơn năm ngoái, lười hơn năm ngoái

nó chỉ mỉm cười và lặng im

chợt nhớ đến thầy Nghĩa " đôi lúc sợ làm con người ta nhát "

đúng nó sợ

nó sợ nó gây nguy hiểm cho Bn

nó kh tự tin vào lượng kiến thức trong đầu nó

nó chưa biết những việc nó làm là đúng hay sai

khi kh có giảng viên bên cạnh

nên nó đi trực

quan sát là chủ yếu

nó chỉ làm những việc mà nó chắc nó đảm bảo được an toàn cho Bn

..........................trở về ngày trước

năm 2, nó bắt đầu đi bv

nó đi nhiều

rất nhiều

nó làm như một người kh có cái đầu để suy nghĩ ( now mới thấy điều đó )

nó làm như một người học nghề, chứ kh phải học để trở thành bác sĩ

nhớ như in, ngày đó, cái ngày, cô Xuân nói nó đi tiêm thuốc cho BN

cô kh đi theo nó

chỉ có nó, và cây kim , lọ thuốc, chai dịch để truyền tĩnh mạch

nó làm xong

đi về

mà lòng nó kh yên chút nào

nó sợ Bn xảy ra chuyện, nó càng sợ hơn khi nó lật sách đọc phần tai biến truyền dịch xuất phát từ những cái sai của thao tác

nó ngờ ngờ nó đã sai bước nào đó trong lúc truyền dịch qua TM cho BN

một thao tác rất nhỏ

nó chạy vào bv

xem BN thế nào

may quá, Bn ổn, và có ai đó đã giúp nó sửa sai kịp thời, để tránh hậu quả

sư phụ nói với nó

sai sót cho ta kinh nghiệm

và kinh nghiệm đôi lúc trả giá bằng sinh mạng của một ai đó

nó vẫn chưa thấy cái điều mà nó cần phải thấy.........

năm 3

nó đi cc học, đi còn nhiều hơn bác sĩ làm ở cc

nó kh còn để ý đến cái bài học , năm 2

có anh chị, khuyến khích nó làm nhiều vào

có anh chị, nói nó, đi ít lại, ở nàh đọc sách và học bài

nó đứng giữa và phân vân

cuối cùng nó

vẫn lao vào cc, như một con thiêu thân

để rùi sau đó nó nhận ra, nó đã lãng phí thời gian và sức khỏe

nó nhận ra nó háo thắng, và nó như những người bạn khác, chưa đủ bản lĩnh, để xác định những gì mình cần và kh cần

nó từng ganh tỵ và thấy buồn, khi bạn bè nó , khoe được làm cái này cái kia, biết làm cái này cái kia, nó cũng muốn biết ( h thì nó phớt lờ chuyện đó rùi)

sau hơn một năm

mà nó chẳng thu được gì nhiều, vì chưa biết cách học

nó chỉ rút ra một điều nó thật là trẻ con

năm 4,

nó đi trực bv, kh thiết tha như trước

tự nhiên siêng đọc sách

nó cứ nghĩ mình lười, mình kh còn niềm đam mê

nó nghĩ mình thay đổi

nhưng ngày hôm nay, khi nó thấy nó lúng túng trước những cái nó kh chắc , kh đủ tự tin về kiến thức, (nó kh sợ phần kĩ năng ) ở trong phòng sanh

nó nhận ra

năm nay nó kh lười, kh sợ

chỉ là

nó kh ôm đồm như trước, cái gì cũng muốn biết, muốn làm cho biết

năm nay, nó focus đúng mục tiêu

cái quan trọng nó rút ra

tại sao cứ phải cố tỏ ra mình là bác sĩ khi mình đang ở vị trí của sinh viên

nó có cả đời để trực đêm ở Bv

có cả đời để làm những điều mà giờ nó muốn làm

nhưng nó kh có thời gian để quay lại học những kiến thức, những cái cơ bản mà nó để vụt qua

ngày đó nó nghe theo lời của sư phụ mà không suy nghĩ

ngày nó nó thần tượng sư phụ,  khi nghe  sư phụ kể về những đêm trực

mà chưa bao giờ đặt câu hỏi

lời sư phụ kể có phải là thật

nó nhận ra, 3 năm qua, nó háo thắng, nóng vội, rất trẻ con trong suy nghĩ, thiếu kiên định và bản lĩnh

năm nay nó khác rùi

nó tự nhận thấy là nó trưởng thành hơn rùi

nó không còn háo thắng, không còn buồn, không còn cố giành giựt với các bạn để được làm

không thấy tự ti khi thấy bạn biết nhiều hơn mình

năng lực mỗi người khác nhau

có người làm được nhiều việc cùng một lúc

người thì không

nó thuộc cái diện thứ 2

nên nó phải đi từ từ

từ việc nhỏ nhặt nhất

vẫn còn nhớ lời thầy Khánh Trang nói với nó. lúc nó hỏi thầy

thầy nói, " biết thế nào là bình thường, thế nào là bất thường là tốt rồi, muốn biết bất thường đó là gì, now chưa cần thiết, nhưng đủ khả năng thì em cứ tìm hiểu thêm, nhưng đừng bao giờ đốt cháy giai đoạn, nếu thấy mình chưa thật sự vững vàng những cái cơ bản , thì đừng bao giờ leo cao hơn mức đó, sai những điều cơ bản là những cái sai không bao giờ chấp nhận được, là cái sai nặng nhất trong số những cái sai " và học từ " thực tế "

nó lặng lẽ, học với Bn, học những điều nhỏ nhặt nhất

vậy mà đã ba lần bị mời khéo ra khỏi phòng khám, chỉ vì nó muốn tiếp cận BN từ những điều cơ bản, từ vấn đề của Bn khi mình ở vị trí là người tiếp cận đầu tiên ( mình ghét bác sĩ ở phòng khám )

nó bỏ ngoài tai, những lời khiêu khích, nói shock của bạn bè, những việc, những câu chuyện li kì hấp dẫn của bạn bè từ những đêm trực của họ

nó cũng không xô bồ mà chạy theo số đông, nó bỏ ngoài tai những lới nói về việc nó làm ( cái đúng thì vẫn nghe, nhưng cái kh đúng thì kh quan tâm )

nó vẫn lăn xả trên lâm sàng

nhưng chỉ là giờ học lâm sàng

nó không còn đi trực như năm 3, năm 2, năm 1

ngày đó nó phung phí sức khỏe ( h nghĩ lại thấy mình thật ngốc)

giờ nó biết trân trọng sức khỏe của mình

có một điều quan trọng hơn cả điều đó

là nó ý thức được

cái đầu quan trọng hơn

kĩ năng, chỉ cần một vài năm là okie

cái đầu đôi khi mất cả đời để vun đắp

nhưng muốn càng lên cao, càng vun đắp dc nhiều

thì giờ nó phải xây dựng những viên gạch đầu tiên, nền tảng cơ bản

thầy cô, thường nói bọn nó may mắn, vì ở VN được thuận lợi học lâm sàng

sv nước ngoài kh may mắn như bọn nó

nhưng sao vẫn có sự chênh lệch trình độ và kiến thức giữa ta và họ

va tại sao bác sĩ nước nhà vẫn ra nước ngoài học

sự khác biệt ở chỗ " lí luận "

có những người thợ cái đầu không bằng thầy, mà kĩ năng vẫn tốt

vậy thì một cái đầu tốt, thì kĩ năng chắc chắn không tồi

nó thấy hết buồn rùi

nó không còn buồn về chuyện Nội lâm sàng

về Nhi lâm sàng nữa

nó học được nhiều điều

nhưng có lẽ những điều nó học nhỏ nhoi quá

và nó chưa ý thức được tâm quan trọng của những điều cơ bản nó

nên nó buồn

điểm thi, đúng là thấp

nhưng do nó không biết cách học thi

và lúc đó nó vẫn còn trẻ con, nó buồn khi thấy mọi người nói về những điều nó kh biết,những điều quá cao siêu

mà nó quên tự hỏi, liệu những cái cơ bản những con người đó đã nắm hết chưa

giờ nó hết buồn rùi

vì nó biết

niềm đam mê không mất đi

nó biết nó vẫn đúng trong cách học

còn chuyện thi NT

đương nhiên vẫn cố hết mình

ước mơ của nó mà

:)

Thi skill GDSK

Hôm nay đi thi có hai việc đáng nhớ:
Chuyện thứ nhất:

năm 2: skill tâm lý

Cô: ai dạy em?sinh viên y mà kiến thức tư vấn bệnh cho Bn kiểu vậy hả?
Mình: lúc trước thi cô Thảo dặn bọn em chỉ cần thể hiện tốt kĩ năng, kh cần đi sâu quá vào kiến thức về bệnh học vì mới là năm 2.
Cô: đập mạnh tay xuống bàn.
Mình: nhìn thẳng vào cô với ánh mắt hình viên đạn

--> mình rớt,chạy hỏi cô Thảo sao em làm đủ các kĩ năng mà em vẫn rớt, cô Thảo lật lại bài thi, và nói, giáo viên chấm thi cho em, chỉ cho em điểm ba kĩ năng, tất cả kĩ năng khác kh có.Lúc đó, người làm bạn BN cho mình ngạc nhiên, cả tổ ngạc nhiên vì có kĩ năng nào mà mình chưa làm đâu, nói mình làm kh tôt nghe có lý hơn là kh làm gì cả.Cô Thảo chỉ nói một câu, h lên điểm hết rùi, gv chấm thi h cũng kh có ở đây, em thi lại lấy điểm cao hơn.

từ lúc đó ghét bộ môn tâm lý, họ mà chuyên viên tâm lý ah.( còn thua mình )

năm 4: skill gdsk

cô Thảo:( đang thi, cô nói được rùi , em dừng lại, chỉ còn hai câu nữa là mình hoàn thành xuất sắc) em quên dặn dò kiến thức cho người dân nên em mới nhớ ra rùi làm tiếp phải kh?
Mình: dạ kh, em làm theo trình tự đi từ vấn đề này đến vấn đề khác.
Cô Thảo: em chưa giáo dục cho BN biết về sốt xuất huyết mà em đã hướng dẫn cách chăm sóc trẻ em bị sốt.
Mình: dạ kh, em hướng dẫn cho bà mẹ biết cách chăm sóc cho trẻ em bị sốt tại nhà nói chung , chứ kh phải là chăm sóc trẻ bị sốt do sốt xuất huyết.Nếu trẻ bị sốt xuất huyết thì sẽ kh để ở nhà chăm sóc, mà cần nhập viện theo dõi, và lúc nãy em khám em kh kết luận con chị ấy bị sốt xuất huyết.
Cô thảo: mời em ra ngoài

--> trước lúc đi thi mình nhớ lại chuyện hồi năm 2, tự hứa là sẽ kh đấu với thầy cô, sẽ kh phạm cái sai như hồi năm 2.Nhưng cuối cùng, mình vẫn gây với cô chiều nay, mà kh nói thì kh được.Rõ ràng cái đề và hướng dẫn chăm sóc trẻ bị sốt; tư vấn về sốt xuất huyết, cái tình huống mình đặt ra là kh phải trẻ nào sốt cũng là sốt xuất huyết, và hướng dẫn cách chăm sóc ban đầu cho trẻ bị sốt.

chiều nay nổi nóng thật sự,ở cái bộ môn đó có mỗi thầy Thuần trước đây là sv trường y, còn tất cả họ là từ sư phạm qua, trong số họ có mấy người được đi lâm sàng như sv, mà lần nào thi giao tiếp giữa BN với thầy thuốc họ vặn vẹo đủ điều .

tuần sau điểm thi được dán lên, mong là lịch sử kh lập lại, vì mình mệt mỏi với cái bộ môn này nhiều lắm rùi.Muốn thoát khỏi mấy cái môn này từ lâu lắm rùi.

mình vẫn chưa thấm được cái câu " đi với bụt mắc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy"

Chuyện đáng nhớ thứ hai, hôm nay tổ xảy ra sự cố, Đồng và cô Thảo là người tạo nên sự cố ấy, cô là người giải quyết, mặc dù bị cô la mà kh hiểu vì sao bị la, bi bắt ngưng thi giữa chừng mà kh hiểu vì sao, nhưng mình rất là ngưỡng mộ cô về cách giải quyết sự việc ngày hôm nay.--> có cái nhìn khác về cô, kh gay gắt như trước nay., đó thật sự là một bài học.