Y ĐỨC LÀ GÌ ? Y ĐỨC LÀ CHẨN ĐOÁN ĐÚNG VÀ ĐIỀU TRỊ TỐT CHO BỆNH NHÂN

Thứ Tư, 24 tháng 2, 2010

Trại Tiêu Hóa bv Nhi Đồng II

mai thi mà h vẫn ngồi viết, quen rùi, đi qua một trại là sẽ viết, khi cảm xúc còn mình nên viết ra ngay, viết để sau này nhìn lại

Hai tuần ở trại Tiêu Hóa cũng kết thúc bằng một bài thi lượng giá ( với mình thì chưa còn những việc mình chưa làm được).

Ngày đầu tiên đến trại TH, được anh Tưởng chào đón với một loạt câu hỏi...người nghe kh hiểu người nói muốn hỏi gì, chỉ nhớ ngày hôm đó 20 sv, nhưng chỉ có mình đứng lãnh đạn, đại diện trả lời và nghe " xỉ vả" trong trạng thái hai cái tai ù ù, đầu thì cứ quay vòng vòng( lúc đó đứng cạnh anh nên khi anh quay qua là thấy mặt mình ngay nên bắt trả lời, chứ kh có ý định đại diện trả lời,) kaka...cũng vui, nhờ vậy mà kh cần làm quen anh, anh cũng biết mình là ai, lúc sau thấy mình có vẻ thảm quá nên anh kêu mình ngưng để các bạn khác trả lời.Từ những câu hỏi đó mà mình thích trại Th, thích học, và sự hứng thú với lâm sàng đang dần về với mình, và ngày càng nhiều hơn nữa.Sáng sáng, hơn 6h một chút có mặt ở bv, ôm một đống hồ sơ ra khám bệnh, sau đó lại đứng phía sau lưng anh Tưởng, xem anh khám lại và hỏi những điều mình thắc mắc...cứ vậy hai tuần qua, học được rất nhiều điều từ bệnh nhân và từ anh.Nội trú nào cũng nhiệt tình giảng dạy cho sinh viên như anh thì tốt quá.

Mình học được nhiều cái, chính xác là biết cách học từ việc khám bệnh và ghi chép hồ sơ, cách theo dõi diễn tiến bệnh.....và cái đầu của mình đã hoạt động trở lại, kể từ sau cái ngày bị hỏi, hầu như ngày nào mình cũng có câu hỏi dành cho anh Tưởng, ...ngày trước mình kh thích những anh chị lớn chị im lặng làm việc, kh hướng dẫn sinh viên, nhưng h mình thay đổi suy nghĩ rùi, có những người thích nói, nên họ nói suốt, tình nguyện chỉ dạy, có những người chỉ nói khi mình hỏi.Do đó, học được hay không, học được bao nhiêu là ở mình, do mình, kh phải do người khác hay do môi trường.Chỉ cần năng động là mình làm chủ được trên mọi phương diện, giồng như hai tuần qua, mình chủ động với lượng kiến thức nhập vào đầu mình, chủ động trong việc nhờ anh Tưởng chỉ cho mình thấy cái sai cái đúng của mình.

sáng nay thi kh tốt, câu hỏi dễ , dễ lấy điểm 10, vì chỉ thuộc bài mà chép ra, với lại đó là cái cần nhớ.Nhưng mình vẫn thiếu sót, điểm lần này sẽ thấp hơn bài thi bên hô hấp, hơi buồn.Thi xong nhớ đến điều anh Tưởng nói lúc sáng.Sáng nay chỉ có mình xuống trại khám bệnh hỏi bệnh, các bạn khác ngồi học bài để thi( mình ghét nhất cái việc cầm sách trước khi thi, đặc biệt là thi lâm sàng thì còn ghét hơn, kh hiểu sao ngay từ lúc đi lâm sàng mình quan niệm thi cuối trại là đánh giá những gì mình học được ở lâm sàng, bài thi sáng nay làm bất ngờ, vì nó giống thi lý thuyết hơn; đề kh hay như bên hô hấp), thấy mình dưới trại,anh Tưởng ngạc nhiên,nói mình đi học bài để thi đi, mình cũng chỉ cười và nói  với anh"  thi lâm sàng thì học gì để thi now, ngày nào em cũng học chứ có phải lúc thi em mới học bài" ; anh Tưởng ngạc nhiên lần 2, và nói " em là người siêng năng nhất nhóm của em phải kh?cũng rất siêng đọc sách đúng kh?rất thích đi lâm sàng đúng kh? thấy cái cách em đặt câu hỏi cho anh mỗi sáng và việc khám bệnh hỏi bệnh của em là anh biết mà?thấy cái gì cũng muốn học đúng kh?nhưng điểm thi của em ít khi được điểm cao đúng kh?" ..mình chưa hết ngạc nhiên thì anh nói tiếp" em chưa biết cách thi lấy điểm cao ở trường mình?...." em đi mỗi trại hai tuần nắm em đừng mong làm mình sẽ nắm được hết những cái cơ bản cần nắm, ra trường rùi cũng phải đạo tạo lại hết á"..." nếu em muốn thi nội trú thì cần phải lưu tâm đến điểm số".......anh xả cho một tràn, mình nghe xong mà thấy bấn loạn......đến lúc chào anh để đi học bài, anh nói...." làm những gì mà em thấy đúng, anh khuyến khích việc lăn xả trên lâm sàng, nhưng em phải học cách cân bằng giữa học và thi".---> suy nghĩ nhiều đây.

Ở Tiêu Hóa có một người mình kh thể kh nhắc tới là anh Phong, ghét người lắm lắm, thầy gì đâu mà suốt ngày ở văn phòng bộ môn, kh hướng dẫn lầm sàng gì hết, khó tính kinh khủng, nói suốt ngày mà nói lan man di đâu kh ah.....vậy mà ngày cuối trước khi rời khỏi trại tiêu hóa thì mình mới nhận ra anh Phong kh đáng ghét như mình nghĩ, ít ra những điều anh nói sau cùng làm mình suy nghĩ nhiều về mình, về cách học của mình, về thái độ học tập của mình, ý thức học tập nữa.