Y ĐỨC LÀ GÌ ? Y ĐỨC LÀ CHẨN ĐOÁN ĐÚNG VÀ ĐIỀU TRỊ TỐT CHO BỆNH NHÂN

Thứ Hai, 24 tháng 10, 2011

tự vấn


viết cho một ngày mà nó nhận ra nó đã đáng mất niềm đam mê....chính xác là điều đó đang phai nhạt dần trong nó, sao cái lúc nó là y1,y2, y3 nó học với tất cả nhiệt huyết, nó sung sức và ham thích học [ kh phải siêng năng ].

cái ngày anh Nghĩa ,nhắc 2 chữ đam mê, nó thấy chột dạ, thấy đau đau, hôm nay nghe anh Tín nói, càng ngày bác sĩ càng xa bệnh nhân, nó thấy đau xót.Nó nhớ cái siết tay thật chặt của bác bn ở lầu 7B3 , nhớ lời động viên của bác, nó nhớ tiếng gọi thân thương của chú bệnh nhân gọi nó,khi thấy nó trong bv Cr , mặc dù đã 3 năm nó kh gặp chú, vậy mà chú vẫn còn nhớ nó....ngày đó nó gần gũi với bệnh nhân nhiều lắm ! .

nó nhớ lại hình ảnh, cô bé y3 ngày xưa tự tin nói với các anh chị bs về mơ ước về hoài bão của nó, khi nó tung tăng học dưới phòng cấp cứu.

nó nhớ về cậu bé bị lupus ban đỏ ngày xưa, nhớ cái cảnh nó và chị Duyên hồi sức ngưng tim ngưng thở cho bệnh nhân.....

nó nhớ và nó tiếc....nó chẳng hiểu tại sao nó đã đánh mất đi những điều đó :( ..... hôm nay, ngồi nghe anh giảng, nó tự xác định, biết là muộn ,nhưng phải tìm lại đam mê, phải học lại như ngày xưa, lần thi nhi này có thể nó sẽ rớt lần 1, nhưng nó kh thể học đối phó nữa, nó phải học với tinh thần ra trường làm bác sĩ, phải sửa lại cách học thôi. Pass wa lần 1 thì vinh dự thật, nhưng pass rồi  cầm tấm bằng trong tay mà cái đầu trống rỗng, mà nguy cơ trở thành tên sát nhân cao, rồi mãi chẳng tiến bộ được, không có đam mê với nghề thì cái bằng đó cũng vô  nghĩa, nó muốn cái bằng của nó có giá trị thật sự. Uh , sẽ cố gắng, học thôi....nếu rớt lần 1, thi lần 2, miễn sao tốt nghiệp đúng năm và học bằng sự ham thích, hứng thú .


Cố gắng, kh tự kỉ để học tốt  .... now, kh còn sợ mình thua bạn bè, hay dở hơn bạn bè nữa, phấn đấu để vượt qua sự yếu kém của chính mình, chứ kh để hơn thua nữa, không day dứt chuyện thi nội trú nữa ....Trong nghành y giấu dốt là điều tệ hại nhất, tệ hơn cả nói 2 chữ " không biết ".

...........................

Cảm ơn anh Tín, anh Nghĩa