Y ĐỨC LÀ GÌ ? Y ĐỨC LÀ CHẨN ĐOÁN ĐÚNG VÀ ĐIỀU TRỊ TỐT CHO BỆNH NHÂN

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

Bài học đầu tiên

Hôm nay, quay trở lại bệnh viện Nhi Đồng 1 [ NĐ 1], nghe các bạn trình khóa luận, tự nhiên bao cảm xúc bao kỉ niệm ùa về .

Khoa đầu tiên mình thực tập là khoa Hô Hấp , học ls Nhi vào dịp mùa đông ,nên gặp mặt bệnh hô hấp gia tăng đột ngột - không quên cái cảnh sáng sáng khệ nệ ôm một chồng hồ sơ hơn 30 bệnh trong một phòng chỉ có 10 giường, chặng đường đi từ phòng hành chính đến phòng bệnh thật là gian nan >.< , người nhà thấy bóng dáng áo trắng ôm hồ sơ là họ ùa ra chen chúc ,mình hết bị đầy sang bên này, bị đẩy sangg bên khác, có ngày bị té :(( ,có ngày thì mình đứng chết trân, không làm sao vượt qua biển người để đi đến phòng bệnh .

Nếu có ai hỏi mình " nhớ trại nào nhất " - mình sẽ trả lời " trại hô hấp " không phải vì ấn tượng bởi những điều trên, mà vì rằng nơi đây mình đã có 1 bài học xương máu đầu tiên trong  việc học cách ra quyết định và chịu trách nhiệm về điều đó

" đó là một buổi sáng đẹp trời, ngày cuối cùng mình ở khoa .Chị bác sĩ tin tưởng giao cho trách nhiệm khám và làm hồ sơ, thấy case nào khẩn cấp thì báo chị xử trí liền .Hôm đó gặp một bé 18 tháng tuổi ,nhập viện vì khò khè  trong 3 ngày nằm viện xuất hiện tiêu chảy . mình khám ghi nhận không thấy dấu mất nước .Vẫn tiếp tục phác đồ đang điều trị ..... 15h00 - chạy vào khoa trực ngày cuối -- khệ nệ ôm hồ sơ vào phòng cấp cứu đi khám bệnh với bs trực ...nghe có tiếng ai đó gọi rất thân thương , giật mình quay lại, trời ơi ,mẹ cậu bé đó , nhìn xuống cái giường cậu bé đang nằm ở đó >.< ....tự hỏi đã xảy ra chuyện gì từ 8h- 15h ,vì sao bé được chuyển vào cấp cứu , hỏi mẹ em có bị khó thở nhiều hơn, bị tím tái không ? em đi phân lỏng bao nhiêu lần [ trong khoảng thời gain đó ] , mẹ bé nói là " không "  

 ...lục hồ sơ xem , lý do : chuyển phòng nặng theo dõi shock trên tiêu chảy mất nước ....Mình khám rõ ràng mắt không trũng, dấu véo da không mất chậm , bé không háo hức uống nước...tại sao có dấu mất nước ???....nhớ lại : bé khóc không có nước mắt, hõm nách khô, người bé có vẻ lờ đờ, mạch nhanh ....nhiêu đó đủ chứng tỏ cơ thể đang thiếu dịch ....qua đó mới biết, đợi đến lúc mắt trũng dấu véo da mất chậm, chắc là bé đã vào shock, có những yếu tố khác giúp nhận biết dấu mất nước sớm hơn ....nếu sáng nay chị bs không phải vì vội về trường học,mà ra khám trễ hơn ,thì bé ấy đã vào cơn nguy kịch....". ...hic ,lúc đó tự cảm thấy cắn rứt lương tâm và rất có lỗi .. mẹ của bé không hay biết mình đã mém chút nữa đẩy con của cô vào tình trạng nguy kịch ...cô ấy còn chúc mình học tốt và làm bác sĩ tốt...đến giờ vẫn thấy xấu hổ vì sự sai sót của bản thân.

Mở đầu không mấy thuận lợi, nên đi đến những khoa khác mình bị ức chế, cái cảm giác mình sẽ phạm sai lầm ám ảnh, sờ sợ mỗi lần ghi y lệnh , đến mức run tay mỗi khi đặt bút xuống viết y lệnh - Từ lúc đó mới thấm cái câu nói " Học  kĩ năng ra quyết định và chịu trách nhiệm về những quyết định của mình . " .