Y ĐỨC LÀ GÌ ? Y ĐỨC LÀ CHẨN ĐOÁN ĐÚNG VÀ ĐIỀU TRỊ TỐT CHO BỆNH NHÂN

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Niềm tin ( phòng bột bv CR )

nó gọi đó là niềm tin

hôm wa trực ctch - có một niềm vui nho nhỏ, nhưng hạnh phúc lớn lao.

đêm wa,gần 1h sáng có một case gãy 1/3 dưới hai xương cẳng chân, nhìn x-quang: xương chày có đường gãy chéo dài,di lệch chồng ngắn sang bên,gập góc, xương mác di lệch sang bên, di lệch xa.... chú Bn tha thiết mong anh anh bs cố gắng nắn chỉnh và bó bột,làm sao đó để không phải phẫu thuật, vì nhà chú rất khó khăn, chú mà nằm viện lâu ai sẽ nuôi con nhỏ..... Bs vừa nhìn x-quang vừa nắn chỉnh, từng giọt mồ hôi rơi xuống, bao nhiêu sức lức mang ra để làm cho bn, không nói ra, nhưng cảm thây anh kh tin là mình sẽ nắn tốt, vì đó là một case khó và anh mới tốt nghiệp được vài tháng, chắc phải tầm cỡ Thầy mới làm được ^.^.... còn mình phụ thì ít, quan sát thì nhiều, và lúc đó mình chỉ nghĩ đơn giản, biết đâu những lần khác như trường hợp này không được, nhưng lần này được thì sao vì chuyện gì cũng có thể xảy ra ^.^.

sáng nay nay giao ban, lúc cái phim sau bó bột được trình lên, oh, không còn bất cứ sự di lệch nào ở xương chày, các mảnh vỡ đã về đúng vị trí như lúc chưa gãy, sự di lệch ở xương mác còn nhưng 99% là ok..

kaka,sự kì diệu đã có, và mình đã đúng.... mình gọi đó là niềm tin.

niềm tin - bệnh nhân tin bác sĩ làm được thì không có lý do gì bác sĩ không tin mình làm được.

niềm tin - tuổi nghề cao thì sẽ làm thành công những case khó khăn hơn ,nhưng điều đó đâu có nghĩa tuổi nghề còn non không thành công trong những case khó.

sáng nay, lúc giao ban case đó xong, mình thấy vui lắm, mặc dù đêm wa,chẳng làm được gì nhiều cho Bn, vui đến mức mà sáng nay giao ban xong, nhờ anh nội trú mượn phim giúp, rôi chụp phim lại, chạy xuống phòng bột kiếm su huynh hôm wa để khoe với anh ấy thành quả lao động của anh ây,mà không gặp được.

lâu lắm rồi, cái cảm giác háo hức chờ đợi kết quả của một việc làm nào đó, chờ đợi kết quả của niềm tin xuất hiện, nhớ lúc là y3, đi cc, đã từng vui như vậy, kh còn nhớ ngày đó gặp case gì, chỉ nhớ mình cũng đã từng háo hức chờ đợi, khi kết quả ra, mình chạy tìm anh Hiền để khoe, anh chỉ mỉm cười, và xem đó là điều bình thường, còn mình lại rất hân hoan ^.^.Vì Bn kh phải can thiệp ngoại khoa như mổ xẻ chỉ điều trị nội khoa, và tiết kiệm được một khoản chi phí khá lớn - mà đối với Bn đó là cả gia tài , cũng như chú Bn hôm wa.

thành công của case hôm wa, sau nắn chỉnh bó bột một phần là ở khả năng của bs, một phần là niềm tin của bn - tin vào bs, một phần là sự nhiệt tình và cái tâm của người thầy thuốc ^.^ .

hôm qua anh bs nói, " tại sao anh lại bỏ tự nhiên wa y học để giờ phải cực khổ thế này ? ", và nó nghĩ câu trả lời đơn giản lắm , câu trả lời nằm trong công việc của anh đêm wa,trong tất cả sự cố gắng của anh để Bn chỉ cần điều trị bảo tồn, kết quả sáng nay là câu trả lời phù hợp nhất ^.^

kề chuyện này cho một anh ngoài ngành nghe, anh ấy nói đó là " nhiệt tình tuổi trẻ " của bác sĩ mới ra trường, của sv

uh, đồng ý.

thời sv và tuổi trẻ sẽ qua đi, mong là nhiệt tình luôn tồn tại .

Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010

Nội Thần Kinh, làm mình muốn rối loạn tâm thần luôn ^.^

thi xong bệnh án ,nhức đầu kinh khủng

gặp BN ngủ gà, nên mình cũng gà theo, gặp Bn tỉnh táo chưa chắc khám đúng, gặp Bn tri giác không tỉnh táo, mình cũng lơ mơ theo luôn, sáng nay vật vã với BN, chỉ khám 12 dây thần kinh sọ mà đổ cả mồ hôi hột, tim thì đập loạn xạ, vừa khám, vừa phải tìm cách để BN luôn tỉnh táo và tập trung,cứ mình dừng một chút là Bn là lại ngủ :(. Đến mức sáng nay phải hét lên, " Ngoại ơi, hôm nay con thi, ngoại hợp tác giúp con, để con khám bệnh ", thê thảm như ngoại năm 3 gặp Bn kh hợp tác, nội năm 3 gặp Bn kh biết khám thế nào để phát hiện triệu chứng. Tiên lượng cực kì dè dặt cho hôm nay và ngày mai.

lần thứ mấy rồi, cứ sợ vào phòng nào là bốc thăm trúng phòng đó, sợ gặp gv nào là bị giảng viên đó hỏi thi :(.

ngày mai, mình sẽ ra sao khi đối diện với đại ka Bá Thắng, có lúng túng như lúc mình đối diện với đại ka Thanh Cần ở lầu 3 không nhỉ.

hic, không biết hên hay xui, thi với anh Cần 7 điểm, chị nội trú nói thi với anh Thắng không bị giết, nhưng điểm không cao,

không  biết  là 5hay 6 :(

chưa thi nhưng biết chắc một điều, ngày mai sau khi bị đại ka quay như dế, mình có đủ kiến thức tự tin đối diện với BN đột quỵ, cũng như cái ngày rời lầu 3, sau khi đối diện với đại ka, mình không còn ngu ngơ khi nhìn Ct-scan và đủ tự tin khi đối diện với case CTSN ^.^

đi phòng của thầy Nam, đã được lĩnh hội khá nhiều kiến thức từ thầy, đi phòng 9 đã được anh Quốc hướng dẫn cách khám, và chỉ mình kinh nghiệm khám đối với Bn lơ mơ ngủ gà, đi phòng 10 học được tác phong khám đủ của thầy Công Thắng, cái cách biện luận logic từ những triệu chứng khách quan không áp đặt. Cho đến gần ngày thi vẫn chưa được học với anh Bá Thắng ngày nào.

Nhìn một cách lạc quan mai là ngày may mắn vì là ngày mình được học với anh trước khi tạm biệt nội thần kinh, anh super của lầu 9, người vừa là thần tượng vừa là nỗi sợ hãi của mình, chỉ cần nhắc đến tên là thấy ớn lạnh

Tiên lượng dè dặt quá, tiếp tục thi bằng niềm tin, tin là ngày mai mình đủ tự tin và bản lĩnh đối diện với anh, vì hiện tại kiến thức của mình không đâu vào đâu :((.

Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010

Thầy Cô của Nó - Thầy Thuốc và Thầy Giáo

Hôm nay, nó được đọc những dòng viết rất xúc động về một người Cô - cô Ngọc Linh - giảng viên bộ môn Nội. Nó chỉ biết cô qua những bài giảng trên giảng đường, chưa một lần nào được học lâm sàng với cô. Bài viết về cô... không biết dùng tính từ nào để diễn tả cảm xúc khi đọc xong.

Rất rất thương cô, ông trời bất công thật, tại sao người tốt không gặp may, lại phải chịu đau đớn. Nó tuy chưa một lần nào được học với cô, không có kỉ niệm nào gắn bó với cô, nhưng đọc bài viết đó xong,nó thấy thương và quý cô lắm. Cầu mong Cô sẽ không đau đớn, cô sẽ chiến thắng bệnh tật.Nó tin là cuộc sống có kì tích,và  phép nhiệm mầu không chỉ có trong những câu chuyện thần tiên mà vẫn có trong đời sống hàng ngày.

Nó đọc xong bài viết về Cô, nó nhớ về những người Thầy Cô, những anh chị lớn mà nó gặp khi đi lâm sàng, nó không có kỉ niệm nào gắn bó thân thiết với Thầy Cô hay các anh chị, nó càng không phải là một không sinh viên ưu tú đủ sức gây ấn tượng trước Thầy Cô. Có lẽ vậy, mà nó có đủ thời gian để quan sát Thầy Cô của nó.

Thầy Nhị ( BM NTK) nói, muốn là bác sĩ tốt phải yêu nghề, và giảng viên trường y là những bác sĩ yêu nghề nhất.Thầy Cô của nó , các anh chị giảng viên , những anh chị hướng dẫn nó tại bệnh viện, là những bác sĩ yêu nhề nhất trong ngành y.

Thầy Cô nó là bác sĩ, tận tụy hết mình với bệnh nhân - đó là yêu nghề. Tận tụy với sinh viên, chăm chút cho từng bài giảng, từng kiến thức truyền đạt cho sinh viên, sửa từng lỗi sai cho sinh viên, khắt khe với sinh viên để sinh viên tự khắt khe với bản thân mình vì trong nghề y không có chỗ cho những sai lầm - đó là yêu nghề.

Biết ơn và yêu lắm các Thầy Cô của nó

Thứ Ba, 26 tháng 10, 2010

Đêm trực đáng nhớ ( y5 cc CR )

ở một góc độ nào đó thấy sv y mình thật " tàn nhẫn " ; " tàn nhẫn " ở chỗ là ham học ^.^ ( ngại we  ^.^ )

với mình hôm qua là một đêm trực ở cấp cứu tuyệt với nhất từ trước đến nay.

hôm qua trực ngoại thần kinh, mà không có bệnh nào mổ, chính xác là bệnh của ngoại tk hôm qua rất ít, nên có thời gian lang thang ở trong box ^.^.

nội ngoại sản.... một đêm mà gần như cái đầu hoạt động với cái nhìn tổng quát nhất khi đối diện với Bn ( điều mà từ trước đến h cố gắng làm vẫn chưa được.

một case của lầu 7B1, phải nói là rất khó, đại ca siêu sao ở cấp cứu,mà còn đau đầu mỗi khi xét nghiệm về, và tình trạng Bn cứ xấu dần mặc dù đã ra sức nỗ lực điều trị, bệnh này khá nay, đi xong ngoai thần kinh sẽ post lên cho các bạn xem...chỉ thương Bn còn qua trẻ, sáng nay lên thăm Bn thì tình trạng xấu hơn hôm qua, tiên lượng rất dè dặt á, mong là ngày mai, ngày kia vào lầu 7 vẫn còn được thấy Bn.

một case của lầu 9, bệnh cảnh điển hình, lần thứ 2 gặp bệnh này, lần trước được su huynh ở GD chỉ cách tiếp cận, lần này dc đại ka ở CR hướng dẫn, ráp vào  cộng thêm kiến thức của mình, vậy là đã có một cách tiếp cận Bn khá chuẩn, thương Bn là đã tử vong vào lúc 4h sáng nay.Hôm qua lúc bN chụp Ct, cái mình mong đợi là xuất huyết thân não ( uh, thì thầy cô nói khi đề nghị cls, nghĩa là trong đầu mình đã có phần nào định hướng hay nói cách khác chờ đọi kết quả là gì, tàn nhẫn ở chỗ, nếu hình ảnh CT đó đúng là thân não, mình chẩn đoán đúng, nhưng BN, tiên lượng sẽ rất xấu :(..... Nếu CT về sai, xem như mình công cóc mấy ngày qua học về bệnh này, nhưng tiên lượng của Bn sẽ khá hơn một chút, ...đúng là cuộc sống.

một case của lầu 3, bn là một thai phụ bị TNGT chấn thương đầu, may là Bn đến thời điểm hiện tại ổn, đang theo dõi, hôm qua đứng trước Bn tự nhiên kiến thức sản khoa chợt ùa về trong đầu, tự nhiên thây nhớ thầy Luân, cảm ơn thầy rất nhiều, nhờ thầy, vì cái cách thầy hướng dẫn bọn mình học, mục tiêu thầy bắt bọn mình phải nắm đã giúp mình có được một lượng kiến thức cơ bản nhưng rất cần thiết sau khi mình kh còn đi sản hoặc sau này kh có dịp quay lại với sản khoa ( như bác sĩ khoa sản ) để phục vụ cho việc khám chửa bệnh.

Buổi chiều hôm qua được học với thầy Châu, nghe tâm sự của Thầy, tối xuống cấp cứu, quan sát cái cảnh diễn ra vào ngày hôm qua, tình trạng của Bn mà mình theo dõi ở lầu 3 mới thấy thấm thía những điều Thầy nói.... nhớ lời dạy của Thầy Luân, không được quên kiến thức cơ bản, cái sai cơ bản là cái sai không thể chấp nhận và không được tha thứ. 

Thứ Năm, 30 tháng 9, 2010

Kỉ niệm vui ( viết về Thầy Phước Hùng - bộ môn CTCH )

Ngày đó mình là y3

sv : anh ơi, em bị đau vai phải ?
Thầy : chỉ tui xem em đau ở đâu ?
sv : chỉ vị trí đau
Thầy : đau ở đó gọi là đau vai ah, em học bài Thăm khám khớp vai chưa ? Thi ctch lâm sàng có qua không ?
sv : ủa,em nhớ bài đó y5 mới được học @-@
Thầy : ...
Thầy : khám bệnh ( làm đủ các nghiệp pháp và giảng cho nghe một bài về thăm khám khớp vai ), em tập những động tác giúp cơ cổ khỏe, thay đổi thói quen xấu : ngồi không đúng tư thế, không cần uống thuốc. 
sv:  em cảm ơn anh.
Thầy : bài Thăm khám khớp vai, tui dạy ở gd cho y3, chỉ có ngày đó em cúp học, chứ không phải không được dạy
sv : @-@.

 lần đầu tiên mình gặp thầy Phước Hùng, là lúc mình và ku Quang gõ cửa phòng Trưởng khoa - khoa CTHH ở CR tìm thầy Bé Bảy, ai ngờ gặp anh ^.^, hôm đó khám bệnh mà giống như trình bệnh á.Đi từ bệnh sử đến biện luận chẩn đoán, anh giống như Thầy đang hỏi thi.

Sau buổi khám bệnh hôm đó, hiểu được một điều: nhiều lúc thấy không thoải mái lắm khi Bn diễn tả mãi mà không diễn tả được họ đau thế nào.Ở vào vị trí mình lúc đó, khi anh Hùng hỏi mình về cảm giác đau mình cũng không biết mô tả làm sao cho đúng,nên phải thật bình tĩnh khi khám bệnh.Cuối cùng anh là người giúp mình định hướng lại triệu chứng của mình một cách rõ ràng cụ thể mà không có sự áp đặt chủ quan.

Nhớ mãi câu nói của anh, " các em học y, được học về giải phẫu học, được học triệu chứng học cụ thể rõ ràng, được thầy cô giảng cho nghe về triệu chứng một cách tỉ mỉ, mà còn mô tả không đúng về triệu chứng của mình mắc phải, thì BN làm điều đó càng khó khăn hơn.Cho nên các em không phải là học mà phải học thật kĩ, thật chính xác, để còn giúp BN làm rõ ràng cụ thể triệu chứng của họ mà không có sự áp đặt ý kiến chủ quan, để mình không ép Bn phải có triệu chứng đó để mình chẩn đoán ra bệnh ".

ngày đó ngây ngô đến mức không biết anh là ai, thấy anh ngồi ở trong phòng cùng với một anh nội trú, nên nghĩ chắc là nội trú mới tốt nghiệp một vài năm gì đó, nên xưng anh.Hai năm sau nghe tin, anh là PSG.TS  ^.^, và biết anh lớn hơn mình rất nhiều về tuổi ( hết dám xưng anh )

Hai năm sau,lần thứ 2 được nhìn thấy anh, là  ở gd chiều nay, tự nhiên nhớ về cái ngày đi khám bệnh, vẫn phong cách giảng bài đó, đưa ra những câu hỏi mở, kích thích những cái đầu lười suy nghĩ.

Ps: ngày mai sẽ chăm chỉ tập những động tác mà ngày đó anh khuyên mình tập ^.^

Thứ Tư, 28 tháng 4, 2010

Bệnh viện Nhi Đồng II

Viết, viết và viết.....viết để lưu giữ những cảm xúc, những gì mình có được khi mình gắn bó với một nơi nào đó tuy kh lâu, nhưng cũng đủ để có những kỉ niệm kh thể quên :)

Giới thiệu sơ sơ về bệnh viện ( nguồn từ website của bv)

Bệnh viện Nhi đồng 2 tại địa chỉ số 14 Lý Tự Trọng - Quận 1- TP. Hồ Chí Minh, là một trong những bệnh viện nhi hàng đầu cùng với Bệnh viện Nhi đồng 1 phụ trách điều trị bệnh nhân nhi khoa cho các Tỉnh, Thành phía Nam.

Bệnh viện Nhi đồng 2 có trên 1000 giường , mỗi ngày có từ 4.000 - 5000 bệnh nhân ngoại trú đến khám và nhập viện. Chức năng và nhiệm vụ của Bệnh viện bao gồm: khám và điều trị bệnh, dự phòng, chỉ đạo tuyến, đào tạo huấn luyện, hợp tác quốc tế, nghiên cứu khoa học và làm kinh tế y tế.

Bệnh viện có 07 phòng chức năng, 24 khoa lâm sàng, 5 khoa cận lâm sàng với đầy đủ các chuyên khoa (đặc biệt Bệnh viện có: tổ Ngoại thần kinh Nhi, Khoa Tâm lý trẻ em và Khoa khám Trẻ em lành mạnh).

Nhân sự của Bệnh viện bao gồm: 1.111 cán bộ viên chức, trong đó có 228 nhân viên có trình độ Đại học và trên Đại học ( bao gồm 1Tiến sĩ, 18 Bác sĩ chuyên khoa cấp II, 26 Thạc sĩ, 79 Bác sĩ chuyên khoa cấp I, còn lại là các Bác sĩ đa khoa và 6 Dược sĩ), 600 điều dưỡng và kỹ thuật viên (bao gồm 23 Cử nhân điều dưỡng và còn lại là trung cấp và sơ cấp )

Từ năm 2004, Bệnh viện Nhi đồng 2 đã triển khai thực hiện phẫu thuật ghép thận và ghép gan.
Là cơ sở thực tập và đào tạo sinh viên, Bác sĩ sau Đại học của Đại học Y Dược TP.HCM và Đại học Y khoa Phạm Ngọc Thạch TP. Hồ Chí Minh.

Với mình đây là bệnh viện đẹp nhất thành phố HCM, thích nhất là những cây xanh ở trong bệnh viện này :)

Đi qua trại nào là mình viết về trại đó, h đi xong mình tập trung lại vào Note chia sẻ cùng các bạn.
mai thi mà h vẫn ngồi viết, quen rùi, đi qua một trại là sẽ viết, khi cảm xúc còn mình nên viết ra ngay, viết để sau này nhìn lại

HÔ HẤP

Hai tuần ở Hô hấp kết thúc bằng bài thi mà thầy cô gọi là lượng giá lâm sàng, đề kh khó chỉ dễ mắc bẫy, mình làm xong cũng kh biết sai hay đúng; nhìn cái đề , ngưỡng mộ thầy cô mình quá.Nếu chỉ học sách chắc chắn làm kh được, vì sách chưa update, những gì đề thi hỏi được update từ những h học lâm sàng( lý thuyết lâm sàng và trình bệnh với thầy cô)…dù muốn dù kh cũng kh lười biếng đi lâm sàng được.
Hai tuần mà cũng khối chuyện xảy ra, ngẫm lại thầy mình thật là nhiều chuyện.

Tuần đầu, bv này đâu có gì là áp lực và căng thẳng, Bn khá dễ chịu, thầy cô rất thương sinh viên, các anh chị ở khoa cũng rất ư là dễ thương vậy mà hế 4 ngày mới bắt nhịp được , mới thích nghi được ( một phần chưa trở lại bình thường sau đi nội, một phần kh thầy vui, tâm trạng kh tốt, một phần là tình yêu dành cho bệnh viện mất đâu đầy).

May là ở trong tuần nay, kh có trình bệnh, mà học x-quang và khí dung….haha, hai tuần đi hô hấp ở CR mình thấy hoang mang với cái x-quang quá chừng, nó biết mình mà mình kh biết nó, vật lộn với đống sách và tài liệu chẩn đoán hình ảnh cũng chỉ có được cái khái niệm, vậy mà 45 phút học với cô Hồng, mình đã biết x-quang là gì, biết đọc nó, cầm nó lên kh thấy hoang mang nữa.Ở CR tại khoa hô hấp, kh dc đụng đến x-quang, học chay chẳng hiểu gì hết á, thầy cô nói lý thuyết xuông không.Ở bv Nhi, người thật việc thật, x-quang thật học đến đâu nhập đến đó…..tóm lại thấy vui, kết hợp kiến thức có sẵn, một vài ghi chú của cô Hồng, có x-quang để thực hành, nên h đây cầm x-quang phổi lên kh còn ngơ ngác như nai vàng, kh còn cái vẻ mặt ngu ngu nữa.

Tiếp theo là khí dung, haiz, đi cấp cứu CR một năm trời, mỗi lần thấy Bn được phun khí dung, hay thở oxy qua mặt nạ hoặc canula, catherte…vẫn luôn thắc mắc về cách sử dụng, liều, FiO 2 cần đạt được, cũng hỏi mấy anh mà kh vẫn mơ hồ, có đọc sách nhưng vẫn chưa sang….keke, 30 phút học với cô Hồng kết hợp với sách, mình đã nắm được cái cơ bản về liệu pháp oxy.
bắt đầu thấy hứng thú trở lại.

Kết thúc tuần đầu tiên, đánh dấu bằng việc đi trực, trức hai ngày liên tiếp luôn á.Ngày thứ 7 ở nhà kh thầy vui, ở nhà kh học , kh ngủ thì tự nhiên chuyện kh vui lại đến trong đầu mình.Cũng kh có ai để đi chơi, cũng kh có hứng đi đâu nên chạy vào bv học,1h, 2h, 3h trôi qua mình muốn đi về rùi ( hôm đó là ngày 27-02), nhưng lại nghĩ , nếu h mình bước ra khỏi bv vào lúc này, thì mình sẽ mãi mãi kh tìm thấy cái mình đánh mất.Thế là về, qua phòng khí dung làm khí dung cho mấy bé, sau đó lục hết phim ra đọc( chính xác là kh bỏ sót một phim nào có ở trong khoa tính đến thời điểm ngày hôm đó)….tự nhiên thấy vui được một chút.Ngày chủ nhật đi trực tiếp, đi trực với G4 của mình…..( sẽ kể vào một entry khác).
Tuần thứ hai,được giao ban với cô bệnh của phòng cấp cứu, một buổi ban giao ban đáng nhớ,vì hai điều: thứ nhất, cái ngày mong đợi dc giao ban với cô, thì cô kh đến, một nhóm trực khác ngày với mình kh chuẩn bị gì thì cô lại bất ngờ xuất hiện;làm mình thấy tiếc, dù gì, đứng vào cái vị trí người đi trực giao ban vẫn thích hơn là vào nghe; thứ hai, cô giao ban đúng cái bệnh mình theo dõi trong đêm trực( xem như một niêm an ủi vậy, sửa cho bạn cũng là sửa cho mình).Hôm đó, cả nhóm bị cô la, kh học được gì nhiều, chỉ học được một điều, biết cách theo dõi bệnh nặng, bệnh trong box, biết cách nắm bệnh để giao ban….

Hai ngày trình bệnh, thích nhất ở cô Tâm, là trước khi trình bệnh cô dẫn cả nhóm đi xem bệnh, cô trực tiếp hỏi bệnh và khám bệnh.Cô hướng dẫn cách tiếp cận bệnh nhân ngay tại giường bệnh, chỉ cách khám bệnh ngay tại giường bệnh,mình thích như vây, khi làm như vậy buổi trình bệnh kh mạng nặng nội dung là lý thuyết lâm sàng, mà là thầy trò cùng bàn về bệnh., với cái cách hướng dẫn của cô mình biết mình sai ở đâu và sai được sửa liền,với lại học tại giường bệnh mình vừa học được từ cô, còn học được từ bệnh nhân.

Những ngày tiếp theo, mình bắt được nhịp nên mình hăng hái, thích khám bệnh, hỏi bệnh, mình đã quay trở lại, mình tìm thấy được điều mình đánh mất, nên mình hứng thú và hăng say, bước ra khỏi cái vòng lẩn quẩn, h đây chỉ biết tiến về phía trước….cái phòng 08 khá là đông bệnh, mình chì nắm bệnh ở ba giường, biết được hai bệnh trong 4 bệnh mục tiêu phải học, hai bệnh khác chạy học ở các phòng còn lại….Theo bệnh đến lúc vào và ra, đúng hai tuần, sang sang vào chơi với bé, hỏi diến tiến bệnh qua mẹ của bé, nhưng cứ đến lúc đưa ống nghe lên người bé là bé lại khóc hét lên, nhiều lúc muốn bỏ bệnh luôn kh muốn theo dõi, vì sáng nào cũng vậy, nhưng ai ngờ lại thân với cô bé nhiều như vậy đâu, nhiều lúc đang đi trong bệnh viện có tiếng gọi, quay lại thấy bé, nhiếu lúc bé đang khóc, mình xuất hiện nó hết khó, kh quấy nữa…tự nhiên thấy vui vui.

PS: cảm ơn hai cô rất nhiều. cảm ơn hai bé nữa( một bé ở cc, một bé ở phòng 08).

TIÊU HÓA

Hai tuần ở trại Tiêu Hóa cũng kết thúc bằng một bài thi lượng giá ( với mình thì chưa còn những việc mình chưa làm được).

Ngày đầu tiên đến trại TH, được anh Tưởng chào đón với một loạt câu hỏi...người nghe kh hiểu người nói muốn hỏi gì, nên trả lời và nghe " xỉ vả" trong trạng thái hai cái tai ù ù, đầu thì cứ quay vòng vòng kaka....Từ những câu hỏi đó mà mình thích trại Tiêu hóa, thích học, và sự hứng thú với lâm sàng đang dần về với mình, và ngày càng nhiều hơn nữa.Sáng sáng, hơn 6h một chút có mặt ở bv, ôm một đống hồ sơ ra khám bệnh, sau đó lại đứng phía sau lưng anh Tưởng, xem anh khám lại và hỏi những điều mình thắc mắc...cứ vậy hai tuần qua, học được rất nhiều điều từ bệnh nhân và từ anh.Nội trú nào cũng nhiệt tình giảng dạy cho sinh viên như anh thì tốt quá.

Mình học được nhiều cái, chính xác là biết cách học từ việc khám bệnh và ghi chép hồ sơ, cách theo dõi diễn tiến bệnh.....và cái đầu của mình đã hoạt động trở lại, kể từ sau cái ngày bị hỏi, , ...ngày trước mình kh thích những anh chị lớn chị im lặng làm việc, kh hướng dẫn sinh viên, nhưng h mình thay đổi suy nghĩ rùi, có những người thích nói, nên họ nói suốt, tình nguyện chỉ dạy, có những người chỉ nói khi mình hỏi.Do đó, học được hay không, học được bao nhiêu là ở mình, do mình, kh phải do người khác hay do môi trường.Chỉ cần năng động là mình làm chủ được trên mọi phương diện, giồng như hai tuần qua, mình chủ động với lượng kiến thức nhập vào đầu mình, chủ động trong việc nhờ anh chị lớn chỉ cho mình thấy cái sai cái đúng của mình.

sáng nay thi kh tốt, câu hỏi dễ , dễ lấy điểm 10, vì chỉ thuộc bài mà chép ra, với lại đó là cái cần nhớ.Nhưng mình vẫn thiếu sót, điểm lần này sẽ thấp hơn bài thi bên hô hấp, hơi buồn.

Ở Tiêu Hóa có một người mình kh thể kh nhắc tới là anh Phong, ghét người lắm lắm, thầy gì đâu mà suốt ngày ở văn phòng bộ môn, kh hướng dẫn lầm sàng gì hết, khó tính kinh khủng, nói suốt ngày mà nói lan man di đâu kh ah.....vậy mà ngày cuối trước khi rời khỏi trại tiêu hóa thì mình mới nhận ra anh Phong kh đáng ghét như mình nghĩ, ít ra những điều anh nói sau cùng làm mình suy nghĩ nhiều, về cách học của mình, về thái độ học tập của mình, ý thức học tập nữa.

Và lúc nào học ,anh Phong cũng nói phải cố gắng thay đổi những thói quen kh tốt, những suy nghĩ không tốt của cha mẹ trong cách chăm sóc con cái của họ thì lúc đó mới thật sự thành công trong việc khám và điều trị bệnh nhi....sáng nay tự nhiên mình cảm thấy khó mà thực hiện được điều này, vì kh phải ai sinh ra cũng có đủ ba mẹ; kh phải ba mẹ nào cũng sẵn sàng làm những điều tốt nhất cho con họ, thay đổi định kiến, thói quen của một ai đó là điều kh dễ.

Theo suy nghĩ của mình, bác sĩ kh phải là thiên thần càng không phải là người có khả năng thay đổi người khác....chỉ cần mình chỉ cho họ thấy nhìn ra cái nào là tốt, cái nào là kh tốt, thói quen nào đúng và kh đúng, kiến thức về chăm sóc trẻ em là ok rùi, còn họ thực hiện được làm được điều đó hay không vượt ngoài tầm kiểm soát của bác sĩ, vì còn nhiều yếu tốt chi phối đến hành vi của một người đó là văn hóa, xã hội, tâm linh, sự xung đột trong cuộc sống gia đình có nhiều thế hệ sống chung nữa chứ.

SƠ SINH

Đi đến tuần thứ 6, đến sơ sinh, mình gặp được người muốn gặp- cô Dương, học được điều muốn học.
Thích sơ sinh, nhìn mấy bé mới chào đời được vài ngày tuổi, thật là thích, các bé cứ ngoe ngoẩy suốt ( trừ lúc ngủ).

Trẻ thơ là thiên thần của cuộc sống.

Thích sơ sinh, vì cô Dương quá nhiệt tình, thời gian đi ngắn, chỉ có một tuần, nên cô cố gắng đến mức tối đa để truyền đạt những kiến thức cơ bản cần thiết về sơ sinh cho sv.

Cảm thấy ở cô một bầu nhiệt huyết rất lớn dành cho nghề.

Thích sơ sinh, chưa có trại nào yêu cầu khắt khe về vô khuẩn như sơ sinh,nên tập được tính cẩn thận, vì trẻ sơ sinh cũng dễ bị bệnh, đặc biệt là NTSS thường là tổn thương đa cơ quan, nên học cách khám trẻ sơ sinh, cũng học luôn cách nhìn tổng quát về Bn, không bỏ sót vấn đề , focus vấn đề chính, nhưng kh bỏ sót vấn đề liên hệ khác để điều trị đạt hiệu quả cao nhất …..

Thích sơ sinh, vì đây là trại duy nhất đi xong mà kiến thức đọng lại trong đầu nhiều nhất, và ở đây mình được học theo cách “ problem-base learning " qua những tình huống cô Dương đưa ra, từ những câu hỏi của Bà mẹ, khi mình lang thang qua các phòng khác hỏi bệnh, khám bệnh trong khi chờ cô đến, nhưng câu hỏi đó là những điều rất cơ bản, những điều thường gặp trong cuộc sống vậy mà câu mình biết ít hơn câu mình kh biết, có câu nghe xong thấy mình thật ngô nghê vì chẳng biết gì hết

Thích sơ sinh, vì ở đây, mình học được một bài học qua cách tư vấn cho Bà mẹ:

Khi mình tư vấn, có Bà mẹ, tin tưởng hoàn toàn, họ làm theo mà kh thắc mắc gì hết, nếu mình đúng, kiến thức mà mình đưa cho họ đúng thì kh sao.Lỡ mình kh đúng mà mình cũng kh biết thì nguy to, lúc đó là mình hại người mà mình cũng kh biết.Do đó để hạn chế những rủi ro, tốt nhất là phải học nghiêm túc, điều gì chắc thì nói, kh thì kh nói, đừng vì sĩ diện mà nói ba hoa.

Khi mình tư vấn có người phớt lờ, vì họ kh tin….trước h mình cứ nghĩ Bn tin tưởng bác sĩ hơn sinh viên, nhưng h thay đổi, bác sĩ hay sinh viên kh quan trọng, quan trọng là thái độ, là tác phong, là bản lĩnh của mình khi giao tiếp, kiến thức nhiều chưa chắc đã tạo được niềm tin ở người khác

Cón ba trại, thật sự kh có cảm xúc để viết.Tim mạch, nhắc đến là thấy đau, đau vì câu nói của chị Khanh " các em nên xem lại thái độ và cách học của mình", không trách chị, trách bọn mình quá lười, và tinh thần học tập không tốt.Vì lười nên cũng kh gắn bó với lâm sàng, nên kh rút ra được gì cho bản thân, kh bám lâm sàng nên cũng kh có cảm xúc gì lắng đọng trong mình.Cấp cứu, mình kh bắt được nhịp làm việc của phòng cấp cứu, và mình lơ mơ vơi kiến thức Nhi, nên nhiều lúc thấy bệnh mình cũng kh biết tiếp cận thế nào, một tuần, mình kh bắt được nhịp, thấy lạc kh thấy hứng thú với việc học, cảm thấy kh thân thiện với cc Nhi như CR mặc dù các anh chị bác sĩ ở cc Nhi rất dễ thương, kh sao mình sẽ đi thêm cấp cứu nhi để học, để lấp cái khoảng trống do mình tạo ra.Thận-màu: ở huyết học được 3 ngày, thận 2 ngày,cưởi tên lửa xem bệnh, nên cuối cùng là kh biết hoàn kh biết.

Ps: các bạn trong nhóm Nhi, chia sẻ tiếp với Trân ba trại cấp cứu , tim mạch, Thận máu.

Kinh nghiệm học lâm sàng nhi tốt nhất là , học lý thuyêt vững, nhưng đi lâm sàng thì focus trong cuốn thực tập nhi và trong lúc hỏi bệnh khám bệnh đôi lúc hãy nghĩ đến những điều mình không tưởng tưởng ra vì trẻ em kh phải là người lớn thu nhỏ.

Kinh nghiệm thi, cuốn thực tập lâm sàng, học nát cái cuốn đó, va đi lâm sàng chịu khó một chút là điểm cao.

ngày mai muốn ở nhà, vì sáng nay thi tệ quá :(

Thứ Tư, 24 tháng 2, 2010

Trại Tiêu Hóa bv Nhi Đồng II

mai thi mà h vẫn ngồi viết, quen rùi, đi qua một trại là sẽ viết, khi cảm xúc còn mình nên viết ra ngay, viết để sau này nhìn lại

Hai tuần ở trại Tiêu Hóa cũng kết thúc bằng một bài thi lượng giá ( với mình thì chưa còn những việc mình chưa làm được).

Ngày đầu tiên đến trại TH, được anh Tưởng chào đón với một loạt câu hỏi...người nghe kh hiểu người nói muốn hỏi gì, chỉ nhớ ngày hôm đó 20 sv, nhưng chỉ có mình đứng lãnh đạn, đại diện trả lời và nghe " xỉ vả" trong trạng thái hai cái tai ù ù, đầu thì cứ quay vòng vòng( lúc đó đứng cạnh anh nên khi anh quay qua là thấy mặt mình ngay nên bắt trả lời, chứ kh có ý định đại diện trả lời,) kaka...cũng vui, nhờ vậy mà kh cần làm quen anh, anh cũng biết mình là ai, lúc sau thấy mình có vẻ thảm quá nên anh kêu mình ngưng để các bạn khác trả lời.Từ những câu hỏi đó mà mình thích trại Th, thích học, và sự hứng thú với lâm sàng đang dần về với mình, và ngày càng nhiều hơn nữa.Sáng sáng, hơn 6h một chút có mặt ở bv, ôm một đống hồ sơ ra khám bệnh, sau đó lại đứng phía sau lưng anh Tưởng, xem anh khám lại và hỏi những điều mình thắc mắc...cứ vậy hai tuần qua, học được rất nhiều điều từ bệnh nhân và từ anh.Nội trú nào cũng nhiệt tình giảng dạy cho sinh viên như anh thì tốt quá.

Mình học được nhiều cái, chính xác là biết cách học từ việc khám bệnh và ghi chép hồ sơ, cách theo dõi diễn tiến bệnh.....và cái đầu của mình đã hoạt động trở lại, kể từ sau cái ngày bị hỏi, hầu như ngày nào mình cũng có câu hỏi dành cho anh Tưởng, ...ngày trước mình kh thích những anh chị lớn chị im lặng làm việc, kh hướng dẫn sinh viên, nhưng h mình thay đổi suy nghĩ rùi, có những người thích nói, nên họ nói suốt, tình nguyện chỉ dạy, có những người chỉ nói khi mình hỏi.Do đó, học được hay không, học được bao nhiêu là ở mình, do mình, kh phải do người khác hay do môi trường.Chỉ cần năng động là mình làm chủ được trên mọi phương diện, giồng như hai tuần qua, mình chủ động với lượng kiến thức nhập vào đầu mình, chủ động trong việc nhờ anh Tưởng chỉ cho mình thấy cái sai cái đúng của mình.

sáng nay thi kh tốt, câu hỏi dễ , dễ lấy điểm 10, vì chỉ thuộc bài mà chép ra, với lại đó là cái cần nhớ.Nhưng mình vẫn thiếu sót, điểm lần này sẽ thấp hơn bài thi bên hô hấp, hơi buồn.Thi xong nhớ đến điều anh Tưởng nói lúc sáng.Sáng nay chỉ có mình xuống trại khám bệnh hỏi bệnh, các bạn khác ngồi học bài để thi( mình ghét nhất cái việc cầm sách trước khi thi, đặc biệt là thi lâm sàng thì còn ghét hơn, kh hiểu sao ngay từ lúc đi lâm sàng mình quan niệm thi cuối trại là đánh giá những gì mình học được ở lâm sàng, bài thi sáng nay làm bất ngờ, vì nó giống thi lý thuyết hơn; đề kh hay như bên hô hấp), thấy mình dưới trại,anh Tưởng ngạc nhiên,nói mình đi học bài để thi đi, mình cũng chỉ cười và nói  với anh"  thi lâm sàng thì học gì để thi now, ngày nào em cũng học chứ có phải lúc thi em mới học bài" ; anh Tưởng ngạc nhiên lần 2, và nói " em là người siêng năng nhất nhóm của em phải kh?cũng rất siêng đọc sách đúng kh?rất thích đi lâm sàng đúng kh? thấy cái cách em đặt câu hỏi cho anh mỗi sáng và việc khám bệnh hỏi bệnh của em là anh biết mà?thấy cái gì cũng muốn học đúng kh?nhưng điểm thi của em ít khi được điểm cao đúng kh?" ..mình chưa hết ngạc nhiên thì anh nói tiếp" em chưa biết cách thi lấy điểm cao ở trường mình?...." em đi mỗi trại hai tuần nắm em đừng mong làm mình sẽ nắm được hết những cái cơ bản cần nắm, ra trường rùi cũng phải đạo tạo lại hết á"..." nếu em muốn thi nội trú thì cần phải lưu tâm đến điểm số".......anh xả cho một tràn, mình nghe xong mà thấy bấn loạn......đến lúc chào anh để đi học bài, anh nói...." làm những gì mà em thấy đúng, anh khuyến khích việc lăn xả trên lâm sàng, nhưng em phải học cách cân bằng giữa học và thi".---> suy nghĩ nhiều đây.

Ở Tiêu Hóa có một người mình kh thể kh nhắc tới là anh Phong, ghét người lắm lắm, thầy gì đâu mà suốt ngày ở văn phòng bộ môn, kh hướng dẫn lầm sàng gì hết, khó tính kinh khủng, nói suốt ngày mà nói lan man di đâu kh ah.....vậy mà ngày cuối trước khi rời khỏi trại tiêu hóa thì mình mới nhận ra anh Phong kh đáng ghét như mình nghĩ, ít ra những điều anh nói sau cùng làm mình suy nghĩ nhiều về mình, về cách học của mình, về thái độ học tập của mình, ý thức học tập nữa.

Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2010

Nội lâm sàng Y4

Cầm xấp cour huyết học lên mà vẫn học kh vào, phát hiện ra mình chưa viết note, nghĩa là trong mình cảm xúc còn ngổn ngang quá, sinh ra thuộc typ1 người nhạy cảm , đa cảm…giàu cảm xúc, đi đến đâu, thấy việc gì, ở nới nào một thời gian dài cũng để lại trong mình một chút gì đó.

Học ở bệnh viện Chợ rẫy gần hai năm rùi, nhưng chưa thật sự cảm nhận hết sự năng động, áp lực….của cái bệnh viện này.Nhưng 10 tuần qua, học nội ở Chợ rẫy theo lịch của nhà trường, đã thấm, đã cảm nhận được phần nào đó bệnh viện này mang đến cho con người ta sự năng động, vì nó năng động nên những con người học và làm việc ở đây không năng động thì sẽ bị nhấn chìm liền á; cái bệnh viện này cũng đem đến cho người ta bao áp lực, người đi làm có cái sức ép của công việc, người đi học thì chịu sức ép của việc học và thi cử …. 10 tuần ở bv này, đã trả lời cho mình câu hỏi vì sao mình thích bệnh viện Chợ Rẫy nhiều như vậy, và mình cũng phát hiện ra nhiều về chính mình trong suốt thời gian học nội vừa qua.
Mình gọi những cảm xúc lắng đọng của mình trong Note là nhật kí lâm sàng sau mỗi đợt đi bệnh viện, nhật kí kh ghi lại những kiến thức chuyên môn, cũng kh ghi lại những case bệnh hay mà mình gặp trên lâm sàng, những dòng cảm xúc mình viết ra là những gì mình quan sát thấy hàng ngày, là những bài học từ bệnh nhân , từ thầy cô – bài học về cuộc sống….
Trại đầu tiên mình đến học là Tiêu Hóa,sáng sáng theo anh Ái ( bác sĩ của bệnh viện) hỏi , khám bệnh, làm hồ sơ giúp cho anh, sau đó anh hướng dẫn lại cho chúng mình về bệnh đang theo dõi, cách đề nghị CLS, biện luận CLS…..nhờ vậy mà thích học, vì cái mình hỏi có người trả lời, cái mình kh biết có người hướng dẫn; nhờ vậy mà cái đầu với sức ì khá lớn của mình đã hoạt động trở lại, đã năng động trở lại, bắt đầu học, học cái mình thích, học từ lâm, sàng, và kiếm sách để tìm hiểu cái mình chưa rõ; hai tuần ở tiêu hóa đã học tập rất là tích cực, gần như ngày nào cũng đọc sách.Uh, nhưng chả hiểu tại sao học nhiều như vậy mà đến lúc thi mình chết ở ngay hai câu tiêu hóa, tiêu hóa là phần mình làm tệ nhất á, một câu thì làm kh kịp vì suy nghĩ chậm, câu hai biết làm mà vẫn ghi không kịp, lúc về nghĩ lại thấy mình tệ khủng khiếp.
Ngày trực đầu tiên kh có gì để nhớ, ngày trực thứ hai là một ngày đáng nhớ :
 Hôm đó ngồi nói chuyện với một chị điều dưỡng, chị ấy nói “ chị rất quý, rất phục những người bác sĩ biết làm luôn những công việc của điều dưỡng, muốn biết điều dưỡng làm sai hay đúng thì trước hết mình phải biết làm; chữa bệnh cho bệnh nhân không chỉ có chẩn đoán và điều trị mà bác sĩ còn phải biết cách chăm sóc một bệnh nhân bệnh và điều đó học từ điều dưỡng”…..mình thấy điều chị ấy nói đúng, nghe xong cũng nhận ra , học để trở thành bác sĩ rất khó,học từ sách vở, học  từ BN và học từ những người làm việc cùng với mình……tóm lại là học hoài học nhiều ngày nào cũng học
Hôm đó, tớ được chỉ nhiều, được các chị hướng dẫn lại cách tiêm chích, được chích đủ kiểu luôn, xử lý mấy dịch truyền kh chảy như thế nào ( có một thực tế, sv y di bv nhiều lúc bn kêu chỉnh lại dịch truyền cho chảy, kh biết làm thế nào cho chảy, lúng ta lúng túng như gà mắc thóc, cuối cùng cũng gọi anh chị điều dưỡng); có nhiều bạn cho rằng cái đó mình kh cần biết kh cần làm, tớ thấy vậy là sai đó, mấy bạn thử xuống cấp cứu vào trong cái phòng ICU , nhiều lúc BN vào trong tình trạng nguy kịch, kh kiếm được vien để chích, điều dưỡng kh chích được, gọi bác sĩ, bác sĩ kh chích được thì cũng kh còn người để gọi giúp nữa.( thật ra là còn, gọi đồng nghiệp, nếu như đồng nghiệp làm được)…..tóm lại lúc là sinh viên tranh thủ học vì sai có người sửa, kh biết có người chỉ.Ra trường là bác sĩ rùi, kh có được những đặc ân đó.
 yêu trại này, mặc dù kh được giáo viên hướng dẫn lâm sàng, nhưng các anh chị bác sĩ ở khoa rất là dễ thương, thầy trưởng khoa cũng dễ thương, tốt với sinh viên nữa, thầy rất ư là hiền, thân thiện nữa.
Đi trại này , thấy đâu là bờ để đi tới.
Trại thứ hai là tim mạch, thích học tim từ năm 3, nhưng hai tuần của y4 phát hiện ra mình kh còn hứng thú với tim mạch nữa.Xuống đến trại tim tự nhiên choáng váng toàn tập. lúng túng giống như đang ở ốc đảo giữa đại dương.Năm 3, học tim mạch dữ dội, nghe tim cũng khá, vậy mà lên y4, nghe xong kh xác định được đó là tiếng tim gì, nhiều lúc kh nghe thấy âm thổi, mặc dù Bn có âm thổi buồn toàn tập - đúng là cái gì chứ mà , nghe tim  không nghe thường xuyên là quên sạch hết.Năm nay, đi học mới thấy cảm ơn cô Phượng và cô Trang, nhờ sự nghiêm khắc và lượng kiến thức cô trang bị cho chúng mình,với cách dạy quá tuyệt với, nên đi tim mạch kh ngỡ ngàng khi đứng trước BN. Còn choáng váng là vì nhìn vào ECG kh biết đọc, kh biết nó nói gì.; nghe tim xong thấy tai mình lùng bùng.Gì chứ nghe tim tớ kh dám suy luận logic để xem nó là gì, cái suy luận logic trong y học khác với toán học á( toán : 1+1=2, y học 1+1= nhiều đáp án).
Hai đêm trực ở tim mạch( kh biết các bạn khác thế nào), tớ thì kh học được gì hết á, cũng kh có ân tượng gì luôn, cũng kh rút ra được gì cho bản thân luôn( có lẽ vì vậy mà mình kh còn hứng thú với tim mạch chăng),thấy các bạn siêng năng quá và tớ kh có được cái cảm giác thân thiện như ở tiêu hóa tớ bị khớp thấy buồn đi trực kh thấy vui, tớ thấy mình lạc lõng, kh thấy hào hứng.Lúc đi trực chỉ phát hiện ra sự tệ hại của mình, và thấy mình thụ động quá, khả năng thích nghi với mội trường mới còn kém quá.
Thích nhất là những lúc, đi theo cô Hậu phó khoa, nghe cô hướng dẫn lâm sàng cho các anh chị bác sĩ đi học, mình mở mang thêm được một chút , cái đầu sáng hơn một chút.
Ngày thầy Bình đi buồng dưới trại, đầu óc của mình cũng được khai sáng, mình biết cách tiếp cận BN, và cách suy nghĩ , cách đi đến chẩn đoán thông suốt một chút.Ah, vui nhất là phát hiện ra cái cách học của mình đúng( từ năm 3 đã thấy nó đúng, nhưng thấy kết quả mình thu lượm lại được thì ít ỏi quá, nên nghĩ là sai; lúc đi nội tiết, nghe anh Nam nói về cách học y thì thấy hai anh em giống nhau về cái cơ bản mà người học y cần phải biết, tất nhiên cách học mỗi người mỗi khác), chỉ có điều năng lực bản thân hạn chế( độ tập trung kh cao, trí nhớ có hạn) nên mình phải bỏ nhiều thời gian hơn những người khác khi học, nên có nhiều bài vở mình kh xem kịp( người ta chỉ cần a thời gian để hiểu vấn đề thì mình cần tới b thời gian và b>a) chưa phát huy được hiệu quả của nó ( theo cách nói của một người mình quen là mình kh biết lượng sức, nên lúc nào mình cũng bị đuối và gặp trục trặc trong thi cử), bò từ từ cũng đến nơi( kh phải cứ về đích mới là người thắng cuộc, ngựa đua đường dài mới là ngựa chiến , kaka).
Hai tuần ở tim mạch, chỉ làm được duy nhất một việc là nỗ lực và cố gắng hết mình để đọc ECG, thật ra đầu tư cho ECG từ năm 3 rùi á, nhưng lúc đó tớ chỉ quan tâm đến sinh lý điện tim, chưa thấy cái nào khó như vậy, học tới học lui , học xuôi học ngược vẫn kh hiểu; còn xây dựng cấu trúc kh gian cho quả tim, để định hình xem điện cực mắc vào thì sẽ thế nào, nhưng vẫn nghiệm chưa ra.Lúc ở trại tim mạch, gặp được một anh bác sĩ đi học, anh ấy nói mình và bạn Trang là chuyển đạo trước ngực nhìn tim theo mặt phẳng ngang, chuyển đạo ngoại biên theo mặt phẳng trán, câu nói ấy như cái key giúp mình giải quyết một mớ lằng nhằng mà mình bỏ công sức tìm hiểu từ năm 3 ấy.Từ thời điểm đó, thì mình học ECG kh thấy nặng nề nữa, có thể nói đọc đến đâu hiểu đến đó, nhớ cũng gần hết những cái mình tự học phát hiện ra ECG thú vị quá.
 ở trại này còn nhiều mục tiêu chưa đạt được, kh phải vì nó khó và kh có thời gian chỉ là do mình lười và thụ động( thật tình là mình vẫn chưa học được cách thích nghi với mọi hoàn cảnh).
Trại thứ ba là hô hấp, bất mãn, bực bội, chán nản với cái trại này ghê gớm,( kh biết nhóm trước đi thế nào) đến nhóm mình thấy nản quá.
từ năm 3 được nghe nhiều về thầy Vũ, năm nay về nội CR, tưởng là sẽ được đi theo thầy học; ek, ai ngờ thầy bị tai nạn giấc mơ kh thành sự thật luôn á buồn toàn tập.
Đi 10 tuần, trình được hai bệnh án, thầy cô bận toàn tập;kh được hướng dẫn lâm sàng luôn á,; cai quan trọng nhất là x-quang mà cũng không được xem.--> thất vọng tràn trề.
Không biết nói gì, nói nữa chỉ là bất mãn, hai tuần ở trại hô hấp chỉ tự học.Ah, quên còn một người chưa nhắc đến là anh Duy, bác sĩ bệnh viện, hai tuần theo anh mở mang được chút ít; nhớ câu anh nói, mình chưa biết cách hỏi bệnh sử, ít đi trực lắm đúng không( nghe câu đó xong buồn nguyên một ngày, về nhà ngồi nghĩ lại,ở tiêu hóa, tim mạch mình hỏi bệnh kĩ lắm mà, ngày xưa dc anh Vinh nội trú ngoại khen biết cách khai thác bệnh sử; nhưng kh hiểu sao lúc đi hô hấp mình hỏi bệnh còn tệ hơn y3) chiều đó, ngồi xem lại cuốn Bate’s và skill hỏi bệnh sử kĩ năng tốt mà do thiếu kiến thức, nên kh biết hỏi gì, nên khai thác kh đủ.
 kh hoàn thành được một mục tiêu nào đề ra ở hô hấp( thấy tệ ghê chưa)
Trại thứ 4 là huyết học, yêu cô Thanh Thanh quá, hai tuần ở gần cô học được nhiều lắm.Nhìn cô giao tiếp với BN thấy quý cô lắm nghe; cô và thầy Thiện Trí ở 4B3 là những người bác sĩ rất thân thiện với BN, quan tâm tới BN như quan tâm chính người thân của mình, từ cách nói chuyện đến cách khám bệnh mình đều cảm nhận được sự yêu thương quan tâm rất thật trong đó, làm tất cả cho BN,vì BN; để làm được điều này thì trước hết phải có cái tâm với con người và với nghề (đi theo nhiều người học rùi, nhưng chưa bao giờ cảm thầy ở họ được những điều như mình cảm thấy ở cô Thanh và thầy Thiện Chí;  kh phải ai thân thiện, giao tiếp tốt cũng là thật, đôi lúc chỉ là nghệ thuật giao tiếp, kĩ năng giao tiếp quá tốt do học từ cuốn Đắc Nhân Tâm- tớ ghét cuốn này vô cùng, ghét tất cả các cuốn sách dạy ứng xử, dạy cách sống, thấy có vẻ xạo xạo, và dụng ý nhiều quá).Cũng chỉ là một câu nói, nhưng mình nói với tất cả tấm lòng và sự yêu thương mình cũng giúp được BN nhiều lắm á, khi tinh thần con người ta khỏe người ta cũng có niềm tin, khi có niềm tin rùi nhiều lúc bệnh cũng khỏi( tớ gọi điều này là kì tích trong y học, có những lúc tưởng là mất Bn mà BN kh bị tử thần cướp đi); các bạn có xem phim Grey Anatomy kh nhỉ, thích bộ phim đó, tập phim nào tớ cũng cảm nhận được, các bác sĩ song hành với việc điều trị cho Bn họ còn giúp Bn có thêm niềm tin, tin vào cuộc sống, tin vào chính mình, tin vào bác sĩ điều trị.Khi Bn và bác sĩ  cùng tin, và cùng hướng về một mục đích thì tử thần kh thể chiến thắng; nếu Bn có thể kh qua khỏi, thì họ cũng sẽ thấy cái chết thật nhẹ nhàng, khi ấy nỗi đau của bệnh tật cũng giảm bớt, khi không còn đau thì người ta sẽ thấy hạnh phúc, đơn giản chỉ có thế).Lúc cô Thanh Thanh nói, cô kh chịu nổi khi thấy Bn đau,cô phải đi tìm cách giúp cho Bn hết đau, mình tin đó là thật, nghe cô nói xong, mình nghiệm ra thêm một điều, đau cùng với nỗi đau của BN thì tự nhiên mình sẽ có động lực hơn trong học và làm.
Ở trại, được cô hướng dẫn lâm sàng nhiều lắm, hướng dẫn cách tiếp cận BN, cách khám bệnh, phát hiện triệu chứng, cách đề nghị CLS, hướng dẫn viết hồ sơ bệnh án của Bv nữa chứ; vui nhất là lúc bị cô la, cô la mình như mẹ la con, nghe cô la xong học được nhiều điều.
Bác sĩ ở trại dễ thương quá, hỏi gì cũng chỉ, tạo hết điều kiện cho sinh viên học tập, khoa nhỏ bé, mà tình người và tình thương cao cả.Thích nhất là được tự do xem phim x-quang.
 ở huyết học, mình muốn lười cũng kh được, lười thấy có lỗi với cô quá, nên siêng học, khi siêng lại thấy thích học, đây là trại duy nhất mà mình hoàn thành các mục tiêu đề ra từ lâm sàng đến cận lâm sàng.Nhưng sẽ quay lại nơi ấy, để học X-quang.
Trại thứ năm là thận, ở trại 8 ngày, được hướng dẫn hai ngày, tóm lại kh biết vẫn hoàn kh biết.Đi ít ngày quá,mà còn gần kề thi nội nên kh tập trung; nên kh có gì đọng lại trong mình, ngoại trừ một người là anh Tâm, bắt đầu thấy quý anh Tâm rùi nghe, thích cái cách làm việc của anh Tâm- thực tế và kh bị lối mòn hóa và kh cổ điển quá như thầy cô bộ môn Nội.
Điều duy nhất học được ở trại thận là biết biện luận cái tổng phân tích nước tiểu .
NGÀY THI NỘI:
 trước thi ngủ trên đống sách, sống trong lo sợ.Vào thi thì mất bình tĩnh, thi xong thì bàng hoàng tan nát.Đề kh khó, nhưng do mình dở.Có câu biết làm, làm kh kịp phản xạ còn chậm.Có câu học rùi vào quên sạch kiến thức học kh kĩ hoặc là chưa tự tin.Có câu, nhìn qua thấy dễ, dễ mắc bẫy chủ quan hoặc học chưa tới nơi tới chốn.
Bùn toàn tập, thất vọng bản thân tràn trề, đau như chưa lúc nào được đau….ra nói với một anh tớ quen, ổng phán một câu, đi thi có 10 phút mà còn làm kh xong, sau này đối diện với Bn nhiều khi chỉ được tối đa 3 phút, than thở nỗi gì.Biết mình kém thì phải tự khắc phục đang đứng ở bờ vực thẳm,mà còn bị đạp thêm một cú để ngã xuống luôn.Khủng khoảng tinh thần gì đâu.
…………………..con nhiều điều muốn nói, nhưng kh biết diễn đạt thế nào.

Người mình nhớ nhất là cô Thanh Thanh, những gì cô dạy, cô nói, những câu chuyện cô kể, những bài học từ cuộc sống; những kinh nghiệm cô truyền đạt cho chúng mình, tình thương, sự nhiệt tình của cô dành cho sinh viên là động lực ngoại sinh giúp mình kh lười biếng trong việc học.Cảm ơn cô nhiều nhiều, yêu cô lắm.hihi.
Lần nào đi lâm sàng tớ cũng nhận được cái siết tay thật chặt của BN, những lời cảm ơn ( mặc dù chưa làm được gì cho BN).
Lần này buồn, vì mình kh tâm sự nhiều với BN như năm 3, nên kh có nhiều kỉ niệm như đợt đi nội hồi năm 3.
Mà lúc là năm 3 siêng năng ở dưới trại lắm nghe, lên y4 khác hẳn, không biết là do mình lười hay là mình kh còn đi lung tung như trước mà học có mục tiêu và định hướng rõ ràng, cái gì cần trong lúc này, nên kh lan man như năm 3 chạy lung tung.
Kỉ niệm buồn, ở trại huyết học, lần đầu tiên, trong hai năm lăn xả trên lâm sàng, tớ bị rơi vào tình trạng quan tâm Bn rất nhiều, làm cái gì có thể làm được cho BN, nhưng cậu bé ấy vẫn kh có một chút thiện cảm với tớ, hàng này đến hỏi bệnh, khám bệnh, giúp cậu bé uống thuốc, còn tư vấn sức khỏe miễn phí cho cậu bé, cậu bé kh hỏi, nhưng thấy cậu bé học 11 rùi, mà có vẻ như sống thụ động và kh biết quan tâm sức khỏe của mình, chỉ muốn truyền ít sinh khí sống cho cậu bé, ai ngờ tác dụng ngược lại, cậu bé kh thích hơn nữa vẫn  luôn nhìn tớ với ánh mắt khó chịu( mình kh cần lời cảm ơn, cái ánh mắt khó chịu làm mình thấy đau), trả lời những câu hỏi của tớ cụt ngủn, nhát gừng, nhiều lúc kh thèm nhìn tớ mà trả lời; với bác sĩ điều trị cậu bé cũng khó chịu.Hơi buồn một chút, vì lúc đó kh biết mình có làm gì không đúng không.
Ngày tổng kết, sẽ kh bao giờ quên, một ngày hạnh phúc nhất trong suốt 16 tuần đi nội lâm sàng.Đến những giây phút cuối, vẫn còn được dạy và được học rất nhiều.kaka, vui vui.
Sau 16 tuần nội lâm sàng y3 rút ra một điều lâm sàng là cái quyết định cho tất cả.
Sau 10 tuần nội lâm sàng y 4, thay đổi quan niệm; lâm sàng giữ vai trò quan trọng nhưng không mang yếu tố quyết định; cận lâm sàng kh giữ vai trò quan trọng,nhưng cũng không thể thiếu, đôi lúc rất cân thiết và là chủ đạo.
 bác sĩ ( chúng ta ấy) là người quyết định.

PS: cái này dành cho y3 rút kinh ngiệm để y4 học tốt và dành cho y4  nào qua tết đi nội, rút kinh nghiệm từ bọn tớ nghen,
1. năng động một chút, chịu khó học lý thuyết, học những cái vận dụng được trên lâm sàng đó.
2. Đi trực đừng lười, nếu kh học được lâm sàng thì ngồi học cls cũng được, buổi sáng dành cho lâm sàng tối dến xem hồ sơ bệnh mình theo dõi, để gắn cái cls vào, như vậy là hoàn chỉnh.( tớ làm tốt điều này ở các trại, nhưng tớ học một mình, và kh theo anh chị nào hết, nên tớ tự tìm hiểu, do đó sai cũng kh biết sai ở đâu, kh biết cũng kh biết kiếm chỗ nào, lúc đi thi tớ mới thấy những cái sai cái đúng của mình, nhưng mục tiêu của thi cử kh phải để làm chuyện đó, lúc thi là lúc trả bài cho thầy cô, chứ kh phải lúc thể hiện mình có khả năng tự học thế nào, điểm số là phù du, nhưng nó ảnh hưởng kh ít đến tương lai của chúng ta).
3.Đến trại nào cố gắng hoàn thành mục tiêu của trại đó, tốt nhất là học nhóm, chỉ có vậy mới học kịp, đừng chơi solo kh học kịp đâu mà còn đuối nữa chứ, nói gì thì nói mục tiêu gần nhất vẫn là thi cử, mục tiêu xa hơn một chút là chữa bệnh cho BN.Khi thi cử thấy tốt là cũng đã đạt dược những điều cơ bản, vững cái cơ bản thì sẽ nắm vững những cái sâu hơn.Giống như xây nhà vậy đó đừng xây lâu đài cát.( tớ đợt này đi toàn chơi solo, tự cày, kh có nhóm gì hết, đuối toàn tập, từ lúc bắt đầu đi đến lúc thi xong).
4. Đừng nhút nhát( năm nay tớ nhát hơn năm ngoái nhiều lắm, chắc phải đi cấp cứu lại quá), chỉ thiệt thòi cho chính mình thui.
5.Bám được theo thầy cô hoặc ai nhiệt tình giúp đỡ sinh viên cứ bám theo như sam ấy- y giống nghề cha truyền con nối mà, kh có giỏi dở, chỉ có biết hay kh biết, muốn biết thì ngoài việc tự tìm hiểu phải có người chỉ.( năm nay tớ vẫn chưa làm được điều này).