Y ĐỨC LÀ GÌ ? Y ĐỨC LÀ CHẨN ĐOÁN ĐÚNG VÀ ĐIỀU TRỊ TỐT CHO BỆNH NHÂN

Thứ Tư, 28 tháng 10, 2009

Huyết học

Woa, khỏe quá, đi qua hết hai môn nặng nề bực bội và khó tính của cái mấy chuyên khoa sâu này.Uh, nhưng hơi buồn, mình chả học được gì nhiều, lúc đi nội tiết lần đầu biện luận có cận lâm sàng nên đuối, lần đầu tiếp xúc với chúng nó thấy bực mình, không muốn học.Qua huyết học, kh học được chỉ vì lười ( không rõ nguyên nhân).
Hai tuần ở huyết học , mình thấy mình lãng phí thời gian quá, mình chưa đạt được ,mục tiêu của bộ môn đưa ra, mục tiêu mình muốn đạt được cũng không, chưa lúc nào thấy lúng túng, thấy lười học,không muốn gần bn nhưng hai tuần qua.Làm được một việc là đi theo các thầy học.
Rời khỏi huyết học người mình nhớ nhất là thầy Nghĩa, không sao quên được hai cái bài thầy dạy, không phải vì nội dung mà mình thích cái cách thầy giảng bài, thích câu hỏi thầy đặt ra, thích cái cách đưa ra vấn đề, giải quyết vấn đề.Làm được tốt những bước đó, là mình biết cách suy luận tổng hợp, không biết các bạn có nhận ra không, nhưng hai buổi học với thầy và một buổi trình với thầy, cái thầy muốn gởi đến cho bọn mình là cách tiếp cận vấn đề và xử lý vấn đề một cách cụ thể với cái nhìn tổng quát cho vấn đề gặp phải.Đó cũng là điều mình đang cố gắng làm được, để làm được thì mình phải học nhiều, phải đọc nhiều, và phải lăn xả lâm sàng nhiều.
Không thiết tha với lâm sàng huyết học nên mình cũng không có kỉ niệm hay những gì làm mình ghi nhớ ở huyết học.
Tiếc quá, một lỗ hổng do mình tạo ra…….
PS: tiên lượng cho nội tiết và huyết học xấu quá, sợ là có chuyện xấu mà nếu có chuyện xấu thì sẽ có chuyện để bà con nói, mọi người vui nhưng mình buồn.
làm được 5/7 bệnh án, kh làm dc Thalas va Hemophili;huhu đợt này đi không có hai bệnh đó trên trại; biết về ý nghĩa của  mấy ống nghiệm chứa máu làm xét nghiệm, chúng khác nhau đấy, có cái để đếm số lượng huyết cầu, có cái làm xn đông máu, có cái để làm xn sinh hóa..... những chất chứa sẵn trong mấy cái ống đó cũng khác nhau.

Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2009

Trực cấp cứu bv Bình Dân

Tính là đi trực về sẽ viết, nhưng quyết định để trực xong rùi viết luôn.Đi ngoại niệu hai tuần trực được hai ngày.Trực ở Bình Dân không biết vui hay buồn nữa.
Vui, vì bệnh viện này ít bệnh quá, chứng tỏ là kh có nhiều người bệnh, không có nhiều người cần phải vào cấp cứu trong đêm khuya.( cũng kh biết nữa, nhiều khi họ chạy vào CR hoặc 115 hết rùi).
Vui , vì trực ở Bình Dân ,các anh chị có vẻ hơi lười, hình như lớn tuổi rùi người nào cũng giảm bớt sự hăng hái với việc trực bv,để việc cho bọn mình làm, nếu siêng năng muốn vùng vẫy thế nào cũng được, làm cái gì cũng được từ công việc của các anh chị điều dưỡng đến công việc của một bác sĩ.
Buồn vì bỏ công đi trực mà không có việc gì để làm, cũng có mà kh nhiều do sinh viên còn đông hơn BN.Cái ngày trực thứ 2 mới 21h thui, từ phòng ngoại chẩn nhìn qua thấy phòng cấp cứu tắt bớt đèn, mở cửa ra nhìn vào một cảnh mà chưa bao giờ thấy ở CR là kh có một bệnh nhân nào hết, phòng bệnh trống trơn.
Buồn vì thấy nhớ phòng cấp cứu ở Cr quá,chả hiểu sao lúc ngồi ở phòng ngoại chẩn hỏi bệnh khám bệnh lại thấy nhớ cc Cr nhiều đến vậy- nhớ lại năm 3 ngày nào cũng đi học bên đó, ngày đó vui quá, tuy học chẳng được bao nhiêu, qua đó cũng kh được làm gì nhiều( thật ra là do bản thân mình quá thụ động chứ không phải là kh làm được) vì lúc đó chưa biết cách học, và hơi nhát nữa; now biết cách học rùi lại lười vào học( bó tay mình luôn, sao dạo này lười thế không biết, nhớ các anh chị o tua trực bác sĩ Hiệp quá).
Đi trực gặp Y3; ui,sao mấy nhóc này lười quá không giống mình ngày xưa( lúc là y3, mình siêng năng đến mức bạn bè cũng phải sợ, kaka).Cái ngày trực thứ hai hơi buồn về câu nói của bé y3, đi nội Nguyễn Trị Phương thì học được gì nhiều, nhóc chưa đi sao biết là không học được gì nhiều.Ngày xưa mình cũng chỉ hơi buồn đi nội bên đó bệnh không mấy điển hình để học, nhưng không hiểu sao h đây nghe ai nói vậy mình lại thấy buồn, sao kh học được gì, bv nào cũng có cái để học, bv nào cũng có cái hay cái dở, kh học được điều này cũng học được điều khác.Xong cái năm 3 và , đi qua nhiều bệnh viện, nhìn thấy nhiếu điều, mình nhận thấy một điều “ lâm sàng ở đâu cũng thú vị, quan trọng là mình có biết cách học, biết cách tạo cho mình niềm vui trong học tập kh”.
PS:
kh thích cũng kh ghét bv Bình Dân, chắc sẽ trực ở bv đó một vài lần nữa.
ah, biết cách đặt sonde mũi dạ dày cho BN rùi – học từ y2 mà đến lúc là y4 mới làm.Hic, buốn một chuyện, đi ngoại niệu hai tuần mà chưa đặt được một cái sonde tiểu nào hết á.

Ngoại niệu Bình Dân

Woa, sáng nay thi xong ngoại niệu , vậy là 6 tuần trôi qua, đi qua 3 bv 115, Huyết học và Bình Dân( tuần sau ở BD thêm hai tuần nữa với GMHS).
Từ cái môn khó nhất đến môn dễ thở một chút, lần nào thi xong cũng thấy làm bài thi không tốt( vì nhiều nguyên nhân, dạo này lười quá, độ tập trung cũng bị giảm, học nhiều mà nhớ ntrong đầu không được bao nhiêu).
Không hiểu sao, cứ đi qua xong môn nào là trong mình có rất nhiều cảm xúc muốn viết ra.Mọi người nói Bình Dân là “đất lành” để học ngoại niệu( ý là tốt hơn so với việc học ngoại niệu ở CR), chính mình cũng thấy vậy.Bình Dân là bv nổi tiếng về “ngoại niệu” mà.Được đến đây học thì sẽ gặp được nhiều mạch bệnh của ngoại niệu, từ bệnh điển hình đền không điển hình.Ngay từ ngày đầu bước tới khoa ngoại niệu của BD là đã thấy thích thú, nên học siêng năng hơn 1 tháng trước( thích là bác sĩ ngoại khoa,nên đi ngoại gì mình cũng thấy vui, cũng thấy thích học).
Bn ở đây dễ tính và nhiệt tình quá, không gặp khó khăn trong việc tiếp cận bn, nhiều lúc chưa hỏi xong Bn này , Bn khác đã gọi mình lại kể bệnh của họ cho mình nghe.Bn dễ thương quá, nên mình học được khá nhiều,nắm được một số bệnh điển hình và những triệu chứng thường gặp ở BN-( đi đến ngoại niệu mới thấy cách học của mình đang dần phát huy . sẽ cố gắng).
Nhớ các hôm trực, ngồi ở ngoại chẩn không có các anh ở đó, gặp toàn những case vào viện vì lý do “ đau bụng “ từ “ đau bụng cấp” đến bán cấp”, nhiều lúc hỏi bệnh , khám bệnh khí thế, đi từng bước một đến lúc viết xong cái bệnh án, mà trong đầu vẫn chưa có cái chẩn đoán nào, lúng túng gì đâu.Lúc đó mới thấy lý thuyết chỉ có một bài gồm hai chữ “ đau bụng” cụ thể và rõ ràng , lâm sàng cũng chĩ có hai chữ “ đau bụng” nhưng muôn hình vạn trạng, nhiều lúc mất phương hướng, kaka.Lâm sàng rất là quan trọng.
Có một điều kh thích ở đây là, các a bận quá, nên kh bao giờ có mặt ở trại, không ai dẫn hướng dẫn lâm sàng, lúc đi trực nhiều khi cũng kh gặp được các a, toàn là tự “bơi” tự kiếm sách đọc thêm, chỉ được học với các a lúc giao ban( thực chất cũng là ngồi nói lý thuyết với nhau), mình thích học tại giường bệnh, dc hướng dẫn được dạy, được trình bệnh tại giường bệnh.
Phòng cắt đốt nội soi, xuống đó thấy chán quá, chủ yếu là đứng nhìn, sau khi hỏi thăm qua các bạn đi xuống đó vào những ngày khác thì thấy hên xui ah, gặp dc các a bên trường các anh còn chỉ cho biết cái này cái kia, gặp người khác thì chả được chỉ bảo gì hết á, hỏi nhiều khi cũng kh trả lời.
Đợt này có hai việc mà mình sẽ nhớ mãi:
Ngày đầu tiên xuống trại, gặp một bác BN, hỏi bệnh xong, bác ấy hỏi về việc làm thủ tục hiến xác ở trường mình, hướng dẫn cho bác ấy xong, tám với bác ây một lúc, trước khi về có cám ơn bác ấy.Lúc đó bác ấy nói “sao cám ơn bác”,mình không trả lới mà chỉ cười rùi bước đi( lúc đó cũng kh biết trả lời thế nào).Đến h vẫn không hiểu sao ngày hôm đó mình thấy vui và hạnh phúc.Không bao giớ quên cái cảm giác đó.
Ngày học cuối cùng, cả nhóm và a. Đoàn ngồi nói chuyện với nhau, những câu chuyện về thời sinh viên của anh thật vui , thật xúc động, con người ây không chỉ đơn giản thích y mà rất đam mê với nghề ( làm mình nhớ tới a .Lương, đợt này nhóm mình may mắn lắm lắm, gặp được những người a lớn, dành chút ít thời gian vàng ngồi tâm sự và hướng dẫn cho bọn mình cách học).Ngày hôm đó tưởng chừng chỉ là ngồi tám với a, thực chất học được nhiều điều lắm: một trong những cách để học tốt và học được kiến thức là phải biết cách tạo niềm vui trong học tập - học y mà không yêu thích thì không thể nào học được; yêu thích không chưa đủ, đam mê không chưa đủ, phải dám sống hết mình để đạt được những mục tiêu mục đích của mình.
PS: mỗi lần đi qua bv nào, đi qua trại nào tớ thích viết lại, viết theo những gì tớ cảm nhận được, muốn chia sẻ với mọi người, vì chúng ta chưa chắc gì được đi qua hết các bv trong 6 năm học y.Mỗi bv có một cái hay, cái dở, mình cũng chỉ viết về những điều đó, để mọi người cùng nhau rút kinh nghiệm.