Y ĐỨC LÀ GÌ ? Y ĐỨC LÀ CHẨN ĐOÁN ĐÚNG VÀ ĐIỀU TRỊ TỐT CHO BỆNH NHÂN

Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011

Thầy Ngô Tích Linh

Cách đây 1 năm, đang ở trong trạng thái mơ màng, ku Hiếu buzz một cái rõ to trên YM, kèm theo dòng chữ " có chuyện muốn kể cho Trân nghe "......mình biết Thầy Linh từ đó, biết qua lời kể của cậu bạn, những câu chuyện không đầu, không đuôi, mình cũng không hiểu hết những gì bạn nói, chỉ biết một điều, bạn rất quý Thầy, cảm nhận một điều : Thầy là người rất tốt.

Câu kết của một chuỗi những chuyện về Thầy là " Có rất nhiều người không hiểu Thầy nói gì, Hiếu cũng vậy, nhưng Hiếu rất quý Thầy, Hiếu tin chắc một điều, nếu Trân gặp Thầy, Trân sẽ hiểu và quý Thầy lắm luôn đó "

Nhập môn Tâm Thần ....

Hi, cái ngày đó, không biết là có giờ giảng của bộ môn, lên giảng đường là vì nhớ bạn bè, và nhớ cái cảm giác đi học.....đang ngồi tám, thấy bóng dáng nhỏ bé của một người đàn ông hơn 60 tuổi, với mái tóc sợi trắng nhiều hơn sợi đen,gương mặt hiền và phúc hậu....5p,10p,15p - Nó mắt chữ A ,miệng chữ O ...và  nó la lên với cậu bạn thân hai chữ  THẦY LINH .....hôm đó vui biết bao, sau bao ngày mong đợi đã được gặp Thầy.....Thầy đúng là người mà nói ra ít ai hiểu được, mình cũng bị choáng, Thầy nói không tròn câu, đứt quãng, hình như là vì chưa soạn bài trước, cũng chưa chuẩn bị tinh thần hay sao á, Thầy cứ suy nghĩ rồi nói, nói rồi chận lại suy nghĩ, cứ thế suốt 2h. Có thể do bài đầu tiên là bài  giới thiệu về tâm thần học, Thầy cũng không  biết nói thế nào để sinh viên dễ hình dung về môn học này.....

Lâm sàng Tâm Thần ......

Cú shock thi nhiễm còn dư âm + bệnh  ....sáng sáng đến bệnh viện như cái xác không hồn, chẳng có chút cảm xúc hay cảm hứng gì với môn học mà mình đã từng rất yêu thích. Mình nhìn Thầy, nghe Thầy giảng bài với ánh mắt vô hồn đến mức đáng sợ, cái mặt cứ ngơ ngơ ra  ( hic, mình kh có muốn như thế, nhưng mình thật sự rất là mệt mỏi ).Một tuần trôi qua thật vô ích biết bao >.< .Thầy ơi ! Con xin lỗi :(( .
 
Bệnh đã khỏi và vì không chấp nhận được cái sự lười biếng của 4 super trong tổ, nên phải cố gắng và nỗ lực. Chưa lúc nào thấy giận các bạn ấy ghê gớm.Đời sao mà lắm lúc tréo ngoe thế này, cái người giỏi thì lười, chẳng chịu học, chẳng biết tự lúc nào họ mặc định trong đầu họ đi Tâm thần là đi chơi.Còn cái đứa siêng năng và nhiệt tình như mình thì chỉ số IQ và khả năng tiếng anh có hạn, nên những gì mình làm cũng chẳng chất lượng.Mình ghét nhất là cái trò copy paste của các bạn ấy,khi làm bài để trình với Thầy ( mỗi lần Thầy nói bài đó ,câu đó lấy của ai, của nhóm nào, bài làm kh có đầu tư, nhưng Thầy vẫn nhiệt tình giảng dạy và chỉ bảo, kh la kh mắng , mình thấy đau xót  và có lỗi với Thầy lắm luôn ).

2h-3h-4h vẫn chưa được đi ngủ, hơn 16h ngồi trước Lap, đọc hết tài liệu này đến tài liệu khác, vật vã với  4 bộ từ điển , cuốn sinh lý, cuốn tâm thần, cuốn dược động lực học,những bài viết trên WebMD,....chỉ để soạn một bài " Rối loạn giấc ngủ ".....mình cũng kh ngờ mình quý Thầy như thế, cứ mỗi lần buồn ngủ, mỗi lần dịch kh ra 1 cụm từ hay 1 câu chữ, hay đọc kh hiểu ,muốn dừng lại....chợt nhớ đến ánh mắt của Thầy, tấm lòng của Thầy ,kh cho phép mình làm bài  mà không có sự đầu tư chất xám trong đó ^.^ .Hôm đó, trình xong, Thầy nói, cố gắng một chút nữa, chỉnh sửa một chút cái dàn bài  sẽ "pro " lắm đấy ,lần đầu tiên trong hai tuần qua mình thấy Thầy giảng bài hăng say như vậy, Thầy còn lấy textbook đưa mình đọc, hướng dẫn thêm cho mình ^.^ .Lúc đó, càng thêm quý Thầy, lúc đó mới thật sự hiểu hết những gì Thầy nói trong suốt thời gian qua.

2h-3h-4h ,gần 18h ngồi đọc textbook dược lý của Gilson, hiểu là một chuyện, làm sao chuyển cái mình hiểu ra câu từ cụ thể để diễn đạt là một điều rất khó, kh làm sao dịch được cái đoạn ấy cho chính xác, đọc thêm sách dược lý của trường mình, của y Hà Nội, hiểu thì hiểu đó, nhưng vẫn muốn viết làm sao cho xúc tích, làm sao mình diễn đạt được những suy luận của mình :(, nản ghê gớm, muốn làm một bài có tính khoa học một chút ....mà dường như năng lực của mình có hạn :(, rồi vì thương Thầy, vì là bài soạn cuối cùng, bài trình cuối cùng, nên cũng cố gắng đầu tư cho thật kĩ :(, đến lúc trình mình vẫn thiếu sót rất nhiều, nghe Thầy nói, bừng tỉnh ra,sao có nhiều cái mình kh nghĩ tới, nghĩ tới mà làm kh dc vẫn còn đỡ hơn là kh biết đến nó là gì.Vẫn cái cảm giác đó, có lỗi với Thầy, bao nhiêu công sức của Thầy đổ sông đổ bể khi có một đứa học trò như mình :(, nói hoài ,nói mãi mà hiểu chẳng được bao nhiêu :((.

Hôm đó ,là một buổi sáng mưa rất to, nó đến bv, 30p trôi qua kh một thành viên nào xuất hiện, Thầy đến và nói, " em gọi cho các bạn vào học, nghỉ như vậy bên trường mà biết sẽ cấm thi đó " , 15p trôi qua, goi dt không ai nghe máy, chỉ có nó và Thầy , Thầy nói " em có gì kh hiểu hỏi, có một người Thầy vẫn dạy ", lúc đó không có ý định khóc, nhưng chẳng hiểu sao khóe mắt ngấn nước. 24 tuổi, 12 năm là học sinh, 6 năm sv, nó thần tượng rất nhiều Thầy Cô, quý mên rất nhiều Thầy Cô, và kh ít lần xúc động trước tấm lòng yêu thương sv của không ít Thầy Cô, nhưng nó chưa có một người Thầy nào có thể làm cho nó rơi một giọt nước mắt.Vậy mà, hôm đó, nó đã khóc, khóc vì thương Thầy, khóc vì cảm thấy có lỗi với Thầy, khóc vì tiếc nuối, vì nó không tập trung nhiều cho việc học ls tâm thần trong những ngày đầu đến với chuyên khoa này, nó làm ngơ trước hành động lười biếng của những bạn trong tổ ( trước đây đâu có vậy, trước đây là nó đã mắng cho các bạn một trận, mà nếu có không mắng thì nó cũng gồng mình ra soạn bại, nhưng lần này nó ở vào cái thế , sức khỏe kh ổn, thêm cái môn phải trả nợ,nên đã lơ là :(( ).Lúc đó, chỉ muốn nói với Thầy, Thầy cho con xin lỗi.

Thầy dẫn nó xuống phòng bệnh của bs Nghĩa, để chỉ nó hai bệnh mà không có ở phòng bệnh của Thầy.Thầy nói, hai bệnh này phải biết.Thầy chỉ nó cách hỏi bệnh, khám bệnh, nhận diện triệu chứng.Nhờ sự hướng dẫn của  Thầy nó hiểu thêm về những bài soạn của nó.Ngay lúc đó, nó thấy Thầy gần gũi và thân thiết như thể Thầy là ông ngoại của nó ^.^ .

Thầy của nó - Không chỉ là một người Thầy lớn của sv, mà còn là một người bạn của bệnh nhân.Mỗi lần xem Thầy khám bệnh hỏi bệnh, nó thích lắm.Thầy ân cần,thân thiện và lắng nghe từng điều mà bệnh nhân nói.Chưa bao giờ thấy Thầy nổi nóng.Bệnh nhân, thân nhân có nhiều loại, có người biết cách ứng xử, người không.Nhưng dường như với Thầy " All people will be his patients, he treat them as his patients ", chỉ có sự khác biệt trong điều trị vì mỗi bệnh mỗi khác, nhưng kh có sự khác biệt về thái độ về tấm lòng của người Thầy thuốc dành cho mỗi bệnh nhân khác nhau.


Thầy của nó - Chân nhân bất lộ diện.Nó biết , có rất nhiều người kh hiểu Thầy, kh hiểu cái nghệ thuật chữa bệnh của Thầy, không phải vì Thầy khó hiểu hay có vấn đề về tâm thần, mà là do mọi người kh chịu hiểu Thầy - vì Thầy quan tâm tới tất cả mọi người bằng tất cả sự chân thành, vì Thầy kh chỉ ngĩ cho riêng bản thân mình- cái điều này ngày càng xa xỉ và xa lạ với mọi người, nên mọi người thấy Thầy lạ kì và khó hiểu.Nó hiểu Thầy, kh phải vì nó tốt như Thầy; mà vì nó có vấn đề về tâm thần, nó bị trầm cảm, nó bị rối loạn thích ứng, nó bị PTSD...nhiều lắm, có lẽ vậy, nó hiểu nỗi đau của người nhà BN, hiểu được sự khó chịu của bn, hiểu được tấm lòng của người Thầy thuốc như Thầy. Không biết các bạn nó thế nào, nhưng với nó những gì Thầy nói, Thầy cố gắng làm cho bọn nó hiểu , kh phải vì muốn tốt cho bọn nó mà Thầy kh muốn sau này bọn nó vô tình trở thành những kẻ giết người hay làm người khác bệnh năng hơn mà không biết .Thầy làm tất cả vì bệnh nhân .


y5 khép lại ở khoa tâm thần, nơi mà nó tưởng chừng như kh học gì nhiều, lại là nơi học được nhiều nhất, đến với tâm thần hiểu thêm về cuộc sống, " cuộc sống có quá nhiều áp lực, nếu được hãy trao cho nhau sự thông cảm và yêu thương; nếu không ,thì cũng đừng áp bức, dẫm đạp xô đẩy nhau để sống " ; đến với tâm thần hiểu thế nào là sức mạnh niềm tin, sức mạnh tinh thần; đến với tâm thần mới thấy được vai trò của người Thầy thuốc; đến với tâm thần mới biết điều trị là cả một nghệ thuật, thuốc men kh thể phát huy hết tác dụng khi bệnh nhân mất đi niềm tin, và chúng ta điều trị cho một con người chứ không phải điều trị " con bệnh ":