Y ĐỨC LÀ GÌ ? Y ĐỨC LÀ CHẨN ĐOÁN ĐÚNG VÀ ĐIỀU TRỊ TỐT CHO BỆNH NHÂN

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2008

Đêm và Nó

Dạo này có sở thích , nhìn ra ngoài cửa sổ lúc nửa đêm và cafe vào h đó.Có lẽ vì h đó , kh gian xung quanh mình thật tĩnh lặng và một chút cafe làm tinh thần mình hưng phấn, mình có thể ngồi đó mà nghĩ đến những điều mình đã và đang gặp kh chút vội vàng.Suy nghĩ, kh thi cử nên cũng có nhiều thời gian để nghĩ ngợi một chút cho những bước đi sắp tới của mình.Hiện h mình chỉ bận tâm đến chuyện học và sự nghiệp sau àny của mình, lúc này nghĩ đến những chuyện đó kh còn là quá sớm mà dường như là đã trễ rùi.A nh y5 nói mình em phải cố gắng lên , tranh thủ now, để những năm sau kh phải cực khổ.Ok, những gì anh nói cũng là những gì mình muốn làm , nhưng tiếc một điều là năng lực có hạn.Chắc phải cày suốt đến lúc ra trường quá.Ra trường rùi tính tiếp.
Một tuần học dưới cấp cứu, đuối quá, học để không trở thành một kẻ giết người thật khó, nỗ lực và cố gắng chưa đủ, mà phải có năng lực nữa. Đi cả tuần nay, kh hiểu sao vẫn có chút gì xa lạ xuất hiện, một chút gì đó làm mình thấy kh hoà nhập được với cái kh khí làm việc của phòng cấp cứu như trước đây một chút gì đó kh tự nhiên ở mình khi đối diện với bệnh nhân, với các anh. Một cảm giác thiếu tự tin khi nói chuyện với các anh.
Đêm qua, nghe ,những gì anh S nói mình thấy buồn quá; Uh, mình cũng muốn được như những gì anh nói, cũng muốn có những điểm số thật cao trong mỗi kì thi nhưng lúc nào cũng là ngược lại, do mình kém may mắn với thi cử hay do năng lực bản thân có hạn…là gì đi nữa thì cho đến thời điểm này mình chưa làm dc những điều mà anh nói; mỗi lần anh nhắc đến nội lâm sàng là mình thấy hơi buồn và có một chút gì đó là tự ti khi đối diện với các anh( sao các anh học giỏi đến thế?); ngày hôm qua anh nhắc đến chuyện thi nội trú, mình thấy đau đớn quá, đó là ước mơ của mình, mình không phủ nhận nhưng mình cũng đã tự tay đánh mất nó rùi, mình kh còn cơ hội để phấn đấu cho điều nó nữa.
Ghét anh S quá, mình đã muốn quên những chuyện đó, muốn gác chúng qua một bên, mà lâu lâu anh cứ nhắc lại.Anh chỉ có ý đùa một chút cho vui, chứ kh có ác ý gì.Kh trách anh, vì anh có biết sự thật mình là một người tệ hại thế nào đâu.Trong mắt anh, mình là người siêng năng, nghị lực đang phấn đấu cho mục tiêu đề ra.Uh, siêng năng, nhưng kh có kiến thức và kh biết cách học thì cũng có được gì đâu.
PS: dạo này thấy mình chông chênh và mất cân bằng quá, đã xác định hướng đi cho mình nhưng kh hiểu sao lại có cảm giác mình đang mất phương hướng.Mình vẫn chưa chấp nhận được kết quả đó. thấy thiếu tự tin, vì mình thiếu nhiêu kĩ năng sống quá, thiếu kiến thưc nữa( có ai dám thừa nhận mình có đủ kiến thức không nhỉ- mình đúng là đứa tham lam)Now, chỉ thấy hạnh phúc là mình vẫn chưa đánh mất niềm đam mê cho cái mình đang theo đuổi.
TRY,TRY,TRY………

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét