Y ĐỨC LÀ GÌ ? Y ĐỨC LÀ CHẨN ĐOÁN ĐÚNG VÀ ĐIỀU TRỊ TỐT CHO BỆNH NHÂN

Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012

ngưỡng cửa cuộc đời

Cái thuở mới đậu đại học, mình đã nghĩ cổng trường đại học là nơi bắt đầu cho ngưỡng cửa cuộc đời..Nhưng mình đã lầm, thời học sinh hay sinh viên vẫn là ngồi trên ghế nhà trường, trong vòng tay của thầy cô và bố bẹ...vẫn chưa phải là bước vào đời .

Ngày tốt nghiệp đại học, cứ như là chim sổ lồng, được hơn 1 tháng nhận ra cuộc sống  này sao phũ phàng, từng ước mơ đang bị nó vùi dập >.<.

Có 2 vấn đề tồn tại

1. Một mớ chứng chỉ cần được bổ sung gấp, mà đây chỉ là chuyện nhỏ, 6 năm gian khổ còn pass, huống hồ mấy chứng chỉ cỏn con về mặt hình thức.
2. câu hỏi lớn : mình là ai và mình cần gì trong cuộc sống ? trả lời không được, thì vẫn mãi bơ vơ ,lơ lửng giữa bể đời.

Ngày xưa, su huynh nói, em lo định hướng cho  mình một chuyên khoa , mình còn bướng bỉnh trả treo lại "  từ từ anh ơi, tốt nghiệp xong rồi tính " .Uh ,thì tốt nghiệp xong rồi đó....mà đến giờ vẫn chưa tính được chuyện gì @.@ .Kế hoạc A, phương án B, đến những phương án dự trù C<D<E<F....,từng ngày từng ngày bị bốc cháy :(( ...nản, thật sự là nản vì đứng giữa các ngã rẽ mà chẳng biết quyết định thế nào.

1... thì nhiều tiền, nhưng lại đi ngược đường lối lý tưởng của mình....điểm cốt yếu để mình không quyết định là : lợi nhuận đi đôi với rủi ro, mà là tỉ lệ thuận nữa chứ ...mà nếu chỉ vì tiền nhiều mà quyết định, dễ làm nô lệ của nó lắm .mà chân lý của riêng mình, với đồng tiền chỉ cho phép em đồng tiền là phương tiện để thực hiện những điều muốn và cần làm trong cuộc sống, chứ không cho em nó quyền quyết định.

2... thì ổn định...nhưng nói thật mình sợ 2 chữ ổn định, có lẽ không phù hợp với tính cách của mình .ổn định trong yên bình càng nguy hiểm với mình.Mình thích mội trường đầy thử thách để mình trải nghiệm , một cuộc sống có áp lực và giông tố 1 chút [ có lẽ 6 năm qua sống như vậy, nên đâm nghiện cái mội trường như thế - thật là quái đản ] để mình lao vào nó và chiến đấu, cho dù có  thất bại thì ít ra mình cũng được sống với đúng bản chất của mình

3...quê hương....nhớ năm xưa ,mình hô khẩu hiệu sống vì quê hương ,làm việc vì quê hương, về với quê hương mới đúng là người yêu quê .Haiz, quan điểm đã thay đổi đôi chút, có nhiều cách để giúp đỡ quê nhà, mà không cần thiết phải về quê làm.Vd: đem ngoại tệ về đầu tư vào những dự án phát triển quê hương là được....mà mình cũng không thể về quê, cái số của mình là phải xa nhà ,mới thành đạt , số chân đi chân nhảy, ở yên 1 nơi không lành .Nó đùa cho vui,chứ lý do  chính  không về, là một đứa sv cùi bắp và củ chuối như mình về quê làm chỉ hại bệnh nhân, không thể để 1 gia đình nào đó rơi vào hoàn cảnh như mình.Mình phải ở xa, ở gần những núi thái sơn và những cây đại thụ trong nghề , hấp thu tinh túy và tinh hoa , để phát triển đến một mức vững chãi nào đó, mới dám là một tiểu vũ trụ trong cuộc sống

4... là mơ ước, nhưng đặt tay lên ngực trái tự hỏi trái tim hỏi não  " mày có thể cùng tao thực hiện ước mơ đó không ? " thì cái não " im lặng "...và đóng băng đến giờ; khi não hỏi trái tim " mày có đủ nghị ;lực và sự kiên trì để theo đuổi ước mơ đến cùng " , trái tim đập từng nhịp mạnh tăng dần về cường độ...rồi .... Đến giờ vẫn không hiểu mình sợ điều gì, mà không dám thực hiện ước mơ đó ...cái sự bản lĩnh của mình mất đâu rồi.Thật ra, có 2 loại mơ ước : lý tưởng và thực tế. Mình đang suy nghĩ theo chiều thực tế, mà nên như vậy, trước hết là tồn tại , sau đó mới là sống .

Đau đầu và hại não, lối đi nào cho những sv mới ra trường như mình ....

Cuối cùng ,em nó quyết định ,làm bất kì nghề lương thiện nào có thể làm được, để kiếm tiền  xây dựng ước mơ .Ngưỡng cửa cuộc đời đã có lối đi ,kế hoạch 6 năm lần thứ 2 bắt đầu..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét